Edit: Bunny
Beta: Sani
Hạ Thụ sửng sốt trong giây lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhịp tim của cô tăng lên không kiểm soát. Nhìn người trước mặt không chớp mắt, nhẹ giọng thăm dò, “A Hành?”
Ánh đèn u ám, anh quay lưng lại với ánh sáng, cả thân hình hòa với ánh đèn, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy ảm đạm.
Anh trả lời, “Ừ.”
Tay Hạ Thụ vô thức siết chặt túi áo, không thể tin nổi, “Sao anh…”
“Anh nhớ em, muốn gặp em.” Giọng anh trầm, mùi rượu nồng nặc lẫn trong hơi thở lạnh lẽo, “Xin lỗi vì đã làm em sợ.”
Hạ Thụ ngạc nhiên hỏi, “Anh uống rượu?”
“…Ừ.”
Anh dừng lại một chút nhưng vẫn thừa nhận, một tay đỡ sau lưng cô, một tay đỡ dạ dày.
Hạ Thụ lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh.
Nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh di chuyển đến chỗ sáng, lúc này Hạ Thụ mới nhận ra toàn bộ khuôn mặt anh trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi, chỉ có đôi mắt mang màu sắc nhưng lại tối, đang ngấm ngầm chịu đựng.
Cô hơi giật mình, thời gian trôi qua nhưng chàng trai đó vẫn vậy.
Cho dù bị thương cũng chẳng sợ đau, từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, tự kiềm chế, mặt không đổi sắc, trừ khi đạt đến cực hạn.
Tay Hạ Thụ run rẩy đỡ anh, cổ họng anh bắt đầu sưng lên, “Anh, anh bị sao vậy? A Hành, anh bị sao vậy?”
Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, hơi thở của anh đã cố nén cuối cùng cũng yếu đi: “Đau dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963364/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.