Edit: Nhunhu
Hoàng hôn đỏ ối, chạng vạng chim chóc trong rừng bay về tổ, ánh vàng óng ánh loang lổ khắp nơi.
Hạ Thụ nhìn thấy động tác của anh bỗng khựng lại, khuôn mặt cứng đờ.
Thấy một lúc lâu sau anh không trả lời, Hạ Thụ cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, cô bật cười.
Cô đoán rằng chắc anh cũng quên mang theo.
Trong trí nhớ của Hạ Thụ, A Hành là người cực kỳ hoàn mỹ, anh cực kỳ nghiêm khắc với bản thân.
Anh hoàn mỹ đến nỗi gần như không mắc sai lầm, anh có thể lên kế hoạch, dự đoán trước mọi tình huống. Hoàn mỹ đến mức cô chỉ có thể ngước lên để nhìn anh.
Thật ra, cô biết, không phải anh không mắc sai lầm. Mà là không thể mắc sai lầm, không dám làm sai.
Thực tế đâu có ai không mắc sai lầm?
Cũng chính lúc này, anh khiến cô cảm thấy anh là người có thất tình lục dục, bỏ đi lớp áo giáp giả vờ cứng rắn, đó mới là dáng vẻ chân thật nhất của anh. Anh như vậy rất tốt.
Cô thích anh như vậy.
Cô không nhịn được cười.
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành mất tự nhiên, anh siết chặt lều trong tay, thấp giọng nói: “Đêm nay anh ngủ bên ngoài lều.”
Canh cho cô ngủ.
“Như vậy sao được.” Hạ Thụ ngạc nhiên, cô không biết có phải cô cười khiến anh thấy xấu hổ không, cô khẽ ho rồi nói nghiêm túc: “Thôi, anh cũng ngủ trong lều đi. Em thấp hơn anh, trải một cái thảm nhỏ nằm được rồi, không cần thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963320/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.