Đoàn tàu lửa chạy từ Đế Đô đến Thanh Thành suốt cả một đêm.
Lúc Hạ Thụ tỉnh dậy, vừa đúng lúc mặt trời mọc. Bức màn màu trắng che trước cửa sổ xe lửa bị gió thổi tung bay, ánh sáng và bóng tối phía bên ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt cô nhanh như một thước phim.
Hình bóng một chàng trai trắng trẻo phản chiếu trong mắt cô, lặng lẽ ngồi bên cạnh giường cô. Toàn thân được phủ bởi lớp nắng vàng nhẹ, tôn lên đường nét khuôn mặt một cách hoàn hảo.
Thấy cô đã dậy, Hoắc Cận Hành khẽ mỉm cười, đưa tay vén sợi tóc trên trán cô ra: “Em dậy rồi.”
Hạ Thụ yên lặng anh, khóe mắt hơi đau xót, cô nhích người, khẽ cọ đầu vào ngực anh, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo anh.
Cô dựa đầu vào chân anh.
Hoắc Cận Hành vô cùng đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
Bây giờ tàu cao tốc rất phát triển, nên không còn nhiều người lựa chọn ngồi xe lửa nữa.
Tuy là mùa hè, nhưng người trên xe cũng không nhiều lắm, tương đối rộng rãi, an tĩnh.
Đợi những người xung quanh thức dậy ngày càng nhiều, Hoắc Cận Hành mới nhẹ nhàng lấy gối đầu ra, để cô ngồi dậy.
“Đói không?”
Anh mua khăn ướt, lấy ra một chiếc lau sơ mặt cho cô.
Chuyến đi này quá đột ngột, không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có thể dùng tạm.
Anh nhìn giờ, từ tối hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963301/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.