Edit: Sani
Hoắc Cận Hành đương nhiên cũng nghe thấy.
Anh quay lại nhìn thì thấy Hạ Thụ.
Hạ Thụ đối diện với Hoắc Thu Nam, đứa bé hơi mờ mịt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Thụ.
Vài giây sau, Hạ Thụ chớp mắt, nghiêng đầu cười với cậu bé.
Lúc này bánh bao nhỏ mới hoàn hồn, cậu bé hít sâu một hơi, dùng hai tay nhỏ bé che kín mắt.
“Ôi, hai người tiếp tục đi, cháu chưa thấy gì hết!”
Giọng cậu bé mang theo hơi sữa, mặc dù nói không nhìn, nhưng tay lại mở ra một kẽ nhỏ, nhìn lén ra bên ngoài.
Cậu bé cười thần bí, sau đó xoay người chạy đi.
Hoắc Cận Hành nhanh tay túm cổ áo cậu bé lại: “Quay lại đây.”
“A!” Hoắc Thu Nam thét chói tai, cậu bé vẫn muốn chạy. Hoắc Cận Hành đã ngồi xổm xuống ôm cậu lên đùi, đè hai tay và đầu gối cậu bé lại.
Bé con không trốn thoat được, cười hì hì gọi to: “Chú nhỏ, chú nhỏ, cháu thật sự chưa thấy gì cả, thật sự không nhìn thấy gì!”
Hạ Thụ thấy cậu gọi Hoắc Cận Hành là chú nhỏ, cô lập tức đoán ra được cậu là ai.
Hoắc Cận Hành vẫn giới thiệu: “Đây là con trai anh cả, Thu Nam.”
Hạ Thụ gật đầu.
Mặc dù ngồi trên đùi Hoắc Cận Hành, nhưng tầm mắt của bánh bao nhỏ vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Thụ, có vẻ rất tò mò về cô.
Nhìn chằm chằm một lát, cậu bé bỗng quay đầu ôm lấy cổ Hoắc Cận Hành, thì thầm vào tai anh: “Chú nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963250/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.