Sau lần đó, tôi và anh đối xử với nhau ở một mức độ khác, mức độ của hai người đang hẹn hò. Đi đâu tôi cũng xách dép đi cùng anh, thích được chạm vào anh nhiều nhiều hơn. Mà tôi chả dám chủ động. Còn anh thì thì nắm tay, hôn lên tay tôi và cả má trán tôi nữa. Ặc, lúc đó tôi chỉ muốn giấu mặt vào lòng anh thôi. 
Một tháng ba mươi mốt ngày nghe lâu vậy thôi chứ trôi qua nhanh lắm. Tôi phải nói là tạm chia xa anh ấy, để trở về đất nước mình tiếp tục việc học tập. Tôi hứa năm sau tôi sẽ trở lại, anh cũng hứa rằng rằng sẽ ở đấy chờ tôi, chờ đến khi tôi quay về thôi. Sáng ngày cuối cùng, tôi đến phòng anh chơi. Anh dắt tôi vào phòng, như cảm xúc của bao người trong những giây phút cuối phải chấp nhận sự yêu xa, anh ôm lấy tôi, nhưng không phải kiểu ôm chầm. Tôi biết anh không dám, vì tôi còn khá nhỏ. Nhưng tôi cũng không kìm được lòng mình, nhảy vào ôm chầm sát lấy anh. Anh lúc đầu còn khá bất ngờ, nhưng một giây sau cũng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng. Cũng vào ngày hôm đó, chúng tôi trao nhau nụ hôn môi nồng cháy. Anh ta còn cười bảo rằng: “Cô bé của anh, sao tim em đập mạnh thế?”. Anh ta thừa biết mà vẫn hỏi, tôi chả biết đáp sao, chỉ cúi mặt che đi sự ngại ngùng của mình.Sau đó chúng tôi tiếp tục trao nhau những yêu thương trước khi cả hai phải tạm xa nhau.Bàn tay mạnh mẽ của di chuyển từ từ khắp cơ thể tôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-la-cua-rieng-em-thoi-nhe/2872790/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.