Chương trước
Chương sau
“Suốt đời này sẽ không tha thứ cho em, nên em phải nhớ lấy thời khắc em hối lỗi để cảnh tỉnh chính mình, sau đó…”
“Yêu anh thật nhiều.”
Lam Vãn Thanh nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy nghĩ những lời này.
Giọng nói của anh nhỏ nhẹ, phất phơ như làn gió*, nhưng nó không gây trở ngại cho Lam Vãn Thanh, cô nghe ra được ý tứ thỉnh cầu trong đó.
(*) Từ gốc: 云淡风轻Vân đạm phong khinh 云淡风轻 yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Ừm, còn mang theo chút “đe dọa” nữa. 
Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên cô không cảm thấy buồn ngủ.
Lam Vãn Thanh im lặng trong chốc lát, mở mắt ra, quả nhiên thấy Ôn Tư Sâm đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
Ánh mắt quá nóng bỏng, cô bất giác liếm môi, cánh môi vừa bị hôn hơi sưng lại lần nữa hiện lên vẻ quyến rũ, Ôn Tư Sâm nhìn thấy cảnh tượng này. 
Mắt anh tối sầm lại, không nhịn được cúi đầu lại tìm môi cô hôn lên.
Trong khoảnh khắc Lam Vãn Thanh vùi đầu trong lòng anh, môi anh bất đắc dĩ phủ lên đầu cô. 
Ôn Tư Sâm: “……”
Không đợi anh kháng nghị, Lam Vãn Thanh ở trong lòng anh đã dành nói trước: “Em có việc muốn nói cho anh biết.”
Cô kề sát mặt vào ngực anh, giọng cô mơ hồ, nhưng Ôn Tư Sâm vẫn nghe thấy rõ ràng, tức giận đến mức muốn hộc máu, hỏi cô: “Em có việc gì thì cứ nói, sao cứ phải quyến rũ anh?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Trời đất chứng giám, ai quyến rũ anh chứ?
Cô ngẩng đầu định nói lý với anh, đã bị anh đè vào sau gáy hôn môi cô một cách bất ngờ.
Lam Vãn Thanh: “……”
Thật là, nếu không phải bây giờ cánh tay của cô bị thương chẳng thể động đậy được…
Cô… vẫn không thể từ chối anh…
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Ôn Tư Sâm cũng buông cô ra, nhẹ cắn môi cô một cái, hiện tại tâm trạng anh rất tốt, thử hỏi: “Em muốn nói chuyện gì với anh?”
Lam Vãn Thanh vô thức liếm môi, kết quả đã nhìn thấy Ôn Tư Sâm nhíu mày nhìn cô: “Đừng liếm nữa!”
Lam Vãn Thanh: “……”
Môi của cô anh có thể liếm, nhưng cô thì không thể, đúng không?!
Lam Vãn Thanh dứt khoát vùi đầu vào trước ngực anh, nói chuyện.
“Mọi việc tiến triển thế nào rồi?”
Chuyện cô hỏi chính là chuyện Độ Tư Lễ truy tìm người đã tấn công cô vào ngày hôm đó
Ôn Tư Sâm trầm mặc hai giây, bình tĩnh đáp: “Em đã biết đây là trò quỷ do bọn họ làm ra à?”
Thế nên lúc tỉnh lại, cô đã nhờ anh theo dõi toàn bộ chuyện này, rồi tìm cớ để Diệp Phong Hoa chuyên tâm đi xử lý chuyện của công ty.
Tuy ban đầu anh không có ý định buông tha cho kẻ tổn thương cô, cô vừa tỉnh lại, còn chưa rõ ràng tình huống như thế nào, thế mà lại trịnh trọng nhờ vả anh làm việc, khiến anh cảm thấy hơi kỳ quái.
Bởi vì, trong mấy ngày cô hôn mê, toàn bộ tâm trí của anh đều đổ dồn lên người cô, người điều tra mọi chuyện là Độ Tư Lễ và Diệp Phong Hoa liên lạc với nhau. Hơn nữa, căn cứ vào cách nói của Diệp Phong Hoa, cảnh sát cũng đang tìm kiếm manh mối từ Lý Lí Tư.
Đến khi cô tỉnh lại, sau khi kể cho bọn họ nghe những gì cô thấy và những suy đoán riêng của mình, Độ Tư Lễ mới phát giác thì ra phương hướng điều tra của họ đã sai.  
Mà lúc ấy, cô vẫn còn giấu riêng Diệp Phong Hoa, không để anh ta biết.
Sau đó, Độ Tư Lễ chuyển phương hướng điều tra sang Diệp thị, mấy ngày gần đây bọn họ đã xác định được hai người, sau khi kiểm tra tài khoản ngân hàng của hai người này, phát hiện có chứa một khoản tiền rất khả nghi.
Hơn nữa, họ đã tìm được tung tích của người tấn công cô ngày đó, Độ Tư Lễ đã điều tra tư liệu về thủ phạm, là người có tiền án ở Cục Cảnh Sát, đánh bạc quanh năm, đã từng ăn cắp nên vào Cục Cảnh Sát rất nhiều lần.
Còn hai người được xác nhận ở Diệp thị, một người là Diệp Phong Minh – anh họ của Diệp Phong Hoa, một người là dượng của Diệp Phong Hoa, cũng chính là bố của Diệp Phong Minh, Liêu Hải Siêu, hai người từng lén lút tiếp cận kẻ tấn công.
Cụ thể ai mới chính là người đứng sau mọi chuyện, hoặc cũng có thể là hai người cùng làm? Hoặc là sau lưng hai người còn có người khác đang thao túng chuyện này?
Trước mắt ĐộTư Lễ chưa xác định được, cũng không dám tùy ý rút dây động rừng.
Tạm thời chưa kể đến chức trách của anh ta là trừ hại cho dân, trừ bạo an dân.
Nghĩ đến chuyện này có liên quan đến an toàn tính mạng của vợ tương lai của bạn thân mình, anh ta càng quan tâm hơn cả, cần phải giúp bọn họ diệt trừ tận gốc tai họa ngầm.
Không thể lại để cho bọn họ lo lắng về sau nữa.
Nếu thất bại một lần, vậy thì đám người kia nhất định sẽ hành động. Độ Tư Lễ đang đợi, đợi một ngày xử lý hết nguyên ổ của bọn chúng.
Ôn Tư Sâm càng nhíu mày chặt hơn, trong lời nói cũng có chút lạnh lẽo.
“Vậy Diệp Phong Hoa cậu ta……”
Anh chưa dứt lời, Lam Vãn Thanh đã cắt ngang anh.
“Không liên quan gì đến thằng nhóc điên kia cả.”
Cô ngẩng đầu trong lòng anh, nhìn Ôn Tư Sâm, nghiêm túc nói.
“Cậu ta không phải là người như vậy, hơn nữa cũng không có lý do gì để làm việc đó.” Sợ anh không tin, cô nghiêm túc nhìn anh, lặp lại một lần nữa: “Thằng nhóc điên kia không liên quan gì đến bọn họ cả.”
Ôn Tư Sâm: “……”
Đầu ngón tay anh hơi động đậy, nhéo vào sau gáy cô một cái, không nói nên lời: “Anh chưa nói gì.”
Lam Vãn Thanh thấy phản ứng của mình có hơi quá, cô rụt cổ: “Làm em sợ anh nghĩ xấu, sau đó đi tìm cậu ta, nếu cậu ta biết chuyện em bị thương bởi vì mình, lại có liên quan đến Diệp thị, chắc chắn cậu ta sẽ kích động chạy đến Diệp thị “báo thù” cho em, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn.”
“Bây giờ em có thể nói cho anh nghe một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 
Ôn Tư Sâm nhíu chặt mày.
“Thật ra, lúc đầu cũng chỉ là suy đoán của em thôi, không ngờ lại thật sự là bọn họ.”
Lam Vãn Thanh mím môi, lặng lẽ thở dài.
Có vẻ Ôn Tư Sâm càng nhíu chặt mày hơn, Lam Vãn Thanh giải thích kỹ càng, rõ ràng mọi chuyện cho anh.
Lam gia và Diệp gia là bạn bè lâu năm, có thể nói ông nội của Diệp Phong Hoa và ông nội của Lam Vãn Thanh nếu ở thời cổ đại là tình bạn sắt son, là anh em kết nghĩa thân thiết với nhau.
Ông cụ Diệp có một trai một gái, Diệp Minh Thành là bố của Diệp Phong Hoa, tức con cả, con gái Diệp Minh Lị và Diệp Minh Thành là anh em sinh đôi, bởi vì lúc Diệp phu nhân sinh Diệp Minh Lị bị thiếu oxy, khiến cho trí thông minh bẩm sinh của Diệp Minh Lị thấp hơn bình thường.
Không phải là thiểu năng trí tuệ, bà ấy luôn suy nghĩ đơn thuần về mọi người hoặc là chuyện gì đó, nói trắng ra là ngây thơ.
Ông cụ Diệp sợ con gái gả đến nhà người khác phải chịu uất ức, đành chọn Liêu Hải Siêu để ông ta đến ở rể.
Bố của Diệp Phong Hoa là Diệp Minh Thành và Lam Thần Dật bố của Lam Vãn Thanh, họ là bạn chơi cùng nhau từ nhỏ, mãi sau này cả hai kết hôn sinh con, hai người vẫn là bạn bè thân thiết với nhau, hai nhà cũng vậy, đương nhiên Lam Vãn Thanh và Diệp Phong Hoa chơi cùng nhau từ nhỏ.
Diệp Phong Hoa nhỏ hơn Lam Vãn Thanh ba tuổi, giống như một cây kẹo mạch nha vậy, từ nhỏ luôn đi theo phía sau cô, Lam Vãn Thanh là con gái một, không có anh chị em gì, cũng vui vẻ khi có nhiều người chơi với cô hơn.
Đáng tiếc, năm Lam Vãn Thanh tám tuổi, khi hai vợ chồng Diệp Minh Thành đưa Diệp Phong Hoa năm tuổi ra nước ngoài chơi, không cẩn thận lạc mất Diệp Phong Hoa, hai người ở nước ngoài tìm kiếm hơn nửa năm, ngay cả một ít tin tức cũng không có.
Sau khi về nước, mẹ Diệp Phong Hoa bệnh nặng một thời gian, cuối cùng cũng không chống chịu nổi, chết vì bệnh trầm cảm.
Trong vòng nửa năm, Diệp Minh Thành lần lượt mất đi vợ và con của mình, tinh thần cũng sụp đổ, nhờ Lam Thần Đật và Tập Vận luôn ở bên cạnh ông, ông mới từ từ bước ra khỏi mớ hỗn độn.
Mùa đông năm ấy, Lam Vãn Thanh mười hai tuổi, Lam Thần Dật và Tập Vận như những năm trước, đi cùng Diệp Minh Thành đến mộ thăm vợ. Trớ trêu thay, trên đường đi gặp phải tài xế lái xe tải say rượu, xảy ra tai nạn giao thông, vụ tai nạn rất nghiêm trọng dẫn đến bốn người chết tại chỗ.
Ban đầu chỉ là ngày giỗ của mẹ Diệp Phong Hoa, lập tức biến thành ngày giỗ của bốn người họ.
Một năm đó, là một năm u ám đối với Diệp gia và Lam gia. 
Đối với ông cụ Diệp, đối với Lam Hồng Đào, thậm chí đối với Lam Vãn Thanh vừa tròn mười hai tuổi, đó là một năm không bao giờ quên được.
Khi nhắc đến cái chết của bố mẹ lần nữa, tuy cô đã cố gắng thể hiện sự bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn khó nén nghẹn ngào, Ôn Tư Sâm đau lòng đè sau gáy cô, đặt nụ hôn lên môi cô thầm an ủi.
Lam Vãn Thanh hít mũi, hôn lại anh, tỏ ý cô không sao, tiếp tục kể: “Thằng nhóc điên kia được tìm ra sau khi ba mẹ thằng bé qua đời hai năm.”
“Chính xác hơn mà nói thì hẳn là thằng nhóc điên tự mình tìm về, anh đừng thấy cậu ta chỉ mới mười một tuổi, tên đấy là một con khỉ nhỏ. Cậu ta nhớ rõ lúc ấy mình bị cưỡng ép ôm đi, sau đó được một cặp vợ chồng Hoa kiều nhận nuôi, tuy hai người đó đối xử với cậu ta khá tốt, nhưng trên cơ bản lại gần như là giam giữ vậy, nói là nhận nuôi nhưng cũng không đi đến các cơ quan chức năng để đăng ký, lúc ấy chú Diệp và dì không thể tìm được.”
“Dựa theo lời thằng bé kể lại với em, hai năm đầu cậu ta luôn chống lại cặp vợ chồng kia, bởi vì sự phản kháng của cậu ta, đôi vợ chồng càng trông chừng cậu ta chặt chẽ hơn. Bọn họ sống ở một nơi gần biển, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, mấy năm sau, cậu ta tỏ ra mình đã thỏa hiệp. Chờ hai vợ chồng kia thả lỏng cảnh giác, khi dẫn cậu ta đi làm thủ tục đăng ký nhận nuôi, thằng bé nhanh chóng tìm cơ hội thoát khỏi gia đình kia.”
“Sau khi thằng nhóc điên trở về Diệp gia, ông cụ Diệp rất vui vẻ, cô Minh Lị cũng vui vẻ theo, nhưng cũng có một số người không vui, chính là Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh lớn hơn cậu nhóc vài tháng.” 
“Trước khi Liêu Hải Siêu đến Diệp gia ở rể, ông ta là nhân viên của Diệp thị, ông ta đã bò từng bước một từ tầng thấp nhất đến vị trí giám đốc bộ phận của công ty, cũng xem như là tuổi trẻ tài cao.”
“Sau khi đến Diệp gia ở rể, ông cụ Diệp đề bạt ông ta đến chi nhánh công ty làm tổng giám đốc, sau khi chú Diệp xảy ra tai nạn, Liêu Hải Siêu không hề che giấu dã tâm của mình đối với công ty Diệp thị, có điều ông cụ Diệp không có ý định giao Diệp thị lại cho ông ta.”
“Ông cụ Diệp biết, mặc dù Liêu Hải Siêu có năng lực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong quản lý một chi nhánh công ty, năng lực của ông ta không đủ để gánh vác toàn bộ Diệp thị, hiển nhiên bản thân Liêu Hải Siêu lại không cho là như vậy, ông ta vẫn luôn cảm thấy ông cụ Diệp thiên vị năng lực của ông ta chẳng qua là người khác họ mà thôi, quả thật Diệp Phong Minh chính là phiên bản của Liêu Hải Siêu, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.”
“Trước khi thằng nhóc điên trở về, ông cụ Diệp vốn định sau khi về hưu sẽ tìm một người quản lý chuyên nghiệp để quản lý Diệp thị, không muốn sản nghiệp mà nhà họ Diệp đã cố gắng gây dựng suốt nhiều thế hệ cứ như vậy bị bỏ hoang rồi lụi tàn, sau đó thằng nhóc điên trở lại, ông cụ Diệp phát hiện cậu ta và chú Diệp giống nhau, đều là người có đầu óc kinh doanh, nên ông cụ Diệp lập tức muốn bồi dưỡng thằng bé, sau để cậu ta quản lý Diệp thị.”
“Trong lòng hai bố con Liêu Hải Siêu đều không phục, đã bôi nhọ thằng nhóc điên ở trong cuộc họp hội đồng quản trị của công ty không ít lần, cũng lan truyền những tin đồn ác ý. Những người trong hội đồng quản trị người đều rất có ý kiến với cậu ta, ông cụ Diệp không có lựa chọn nào khác, đành phải ném đến chỗ em ngay khi cậu ta tốt nghiệp đại học.”
“Chuyện lần này, em phỏng đoán bọn họ nghe nói em có ý định chờ hai ngày nữa, sau khi phó tổng Lục trở về từ Trung Đông, em sẽ để anh ta dẫn dắt thằng bé cùng làm dự án ở nước ngoài, muốn cậu ta đạt được vài thành tích, đến lúc đó trở về Diệp thị sẽ thuận lợi hơn.”
Bất ngờ là, bọn họ có thể cực đoan đến mức muốn giết cô, như vậy sẽ ngăn cản Diệp Phong Hoa trở về Diệp thị.
Những lời cô nói càng khiến hàng lông mày của Ôn Tư Sâm nhíu chặt thêm, cô chớp chớp mắt, muốn lảng sang chuyện khác.
“Anh chưa gặp thằng bé của trước kia đâu, là phú nhị đại tiêu chuẩn, ngoại trừ giết người, phóng hỏa, buôn bán ma túy,…. những chuyện phạm pháp cậu ta không làm, anh có thể nghĩ đến cái gì thì cậu ta đã làm cái đó, chỉ khi đứng trước mặt em mới có thể kiềm chế hình tượng cà lơ phất phơ của cậu ta, hơn nữa, cậu ta…”
Cô còn chưa dứt lời, lại bị Ôn Tư Sâm cắt ngang, trong giọng nói có thêm một chút vị ghen tuông đã được anh giấu nhẹm đi. 
“Vì sao khi ở trước mặt em thì cậu ta lại kiềm chế?”
Một người đàn ông tình nguyện kiềm chế sự kiêu ngạo của mình ở trước mặt một người phụ nữ, còn vì cái gì nữa? Ôn Tư Sâm âm thầm suy nghĩ, anh hơi bực bội, phải chăng kiểu ỷ lại vào gia đình giữa bọn họ mà anh thấy trước kia chỉ là ảo tưởng của anh? Thật ra, Diệp Phong Hoa thích Vãn Vãn của anh?
Nếu nó thành sự thật, anh không dám bảo đảm mình sẽ đánh Diệp Phong Hoa hai quyền trong lần gặp tiếp theo. 
Lam Vãn Thanh không ngờ tới câu hỏi đột ngột của anh, cô sững người một lúc, bỗng dưng ánh mắt cô né tránh, ấp úng một lúc lâu cũng không nói được nguyên nhân.
Không rõ từ đâu cô có cảm giác mình vừa trèo ra khỏi hố này nhưng lại rơi xuống hố khác, còn bị đá trong hố đập vào chân nữa đấy.
Ôn Tư Sâm nheo mắt, nâng cằm cô, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm anh, hoài nghi nói: “Trước kia hai người sẽ không có gì đó chứ?”
Lam Vãn Thanh lập tức trợn to mắt, nhíu mày nói: “Đương nhiên không có, anh suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
“Vậy sao em lại trưng ra vẻ lương tâm cắn rứt của em cho anh thấy làm gì?” Ôn Tư Sâm nhướng mày.
Lam Vãn Thanh: “……”
Cái gì gọi là lương tâm cắn rứt, là do cô xấu hổ thôi, được không?!
“Hửm?”
Ngón tay anh dùng sức nhéo cằm cô, hỏi lại lần nữa.
“Thì là…” Lam Vãn Thanh yếu ớt nói: “Khi còn nhỏ em vô tình đánh cậu ta một lần.”
Ôn Tư Sâm hiển nhiên là không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, hơi sửng sốt: “Cái gì?”
Cái gì gọi là cô vô tình đánh cậu ta một lần? Cô là một cô gái, có thể đánh thắng được chàng trai to lớn như cậu ta sao?
Đến tận bây giờ, cô chỉ có thể thẳng thắn, tuy rằng sau này có thể là hình tượng của cô sẽ xuống dốc không phanh ở trong lòng anh.
Lam Vãn Thanh thở dài nói: “Lúc cậu ta vừa trở về, đánh nhau với người ta ở trường, người khác biết cậu ta là em trai em, tìm em đi khuyên can, kết quả thằng nhóc kia mắng thằng bé ngay trước mặt em, mắng cậu ta ngu ngốc nên bị người ta lừa bán, còn có…” Lam Vãn Thanh cau mày: “Dù sao thì cũng mắng rất khó nghe, em không nhịn được, lập tức đánh thằng nhóc kia một trận, sau đó nhóc điên trở thành người can ngăn, nhưng lúc ấy em đã tức điên lên rồi, vô tình làm cậu ta bị thương.” Cô hất cằm về phía trán anh, bĩu môi nói: “Bây giờ trên trán của cậu ta vẫn còn dấu vết do khuỷu tay em đụng vào.”
Vừa dứt lời, người đàn ông sững sờ, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, Lam Vãn Thanh như là biện mình cho mình, nhướng mày nhấn mạnh: “Anh tin em, trước khi vào đại học, võ thuật đã nằm trong top 30 thanh niên xuất sắc toàn quốc.”
Bây giờ nói ra có hơi mất mặt, nhất là giờ phút này nằm ở trên giường bệnh càng không sức thuyết phục chút nào, nếu không phải vì hôm xảy ra chuyện đó cô không biết gì bất cẩn lại còn đi giày cao gót, thiên thời địa lợi bất hòa, cô cũng không đến mức thành ra như vậy.
Lam Vãn Thanh buồn bực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại nhấn mạnh một lần nữa: “Em nói thật!”
Ôn Tư Sâm nghe thấy, nín cười “Ừm” một tiếng, trong giọng nói khó giấu được ý cười.
Dừng một chút, anh nhìn Lam Vãn Thanh ở trước mặt đang chớp mắt với mình, cánh môi đóng mở một lúc lâu không nói gì, anh cũng không nhịn cười được nữa: “Không phải anh không tin, mà không ngờ được Vãn Vãn của anh có… Ừm…” Ôn Tư Sâm cân nhắc dùng từ, một lúc lâu sau, mới tiếp tục nói: “Ừm… Có thời thiếu niên dũng cảm như vậy.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Thật sự muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.