Ôn Tư Sâm chăm chú dõi theo Lam Vãn Thanh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Quần áo nhuộn máu trên người cô đã được thay bằng đồ bệnh viện, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, tái nhợt như tuyết đeo một chiếc mặt nạ thở oxy, hai cánh tay đều quấn một dải băng dài, làn da trắng bệch gần như hòa cùng màu trắng của tấm ga trải giường dưới thân.
“Người nhà bệnh nhân đâu?” Bác sĩ đi trước một đám người, tháo khẩu trang xuống, nhíu mày hỏi một câu rồi giơ tay gọi y tá phía sau: “Trước tiên đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt.”
Năm chữ ‘phòng chăm sóc đặc biệt’ như một tiếng sét đánh vào trái tim Ôn Tư Sâm, anh nhìn Lam Vãn Thanh được đẩy qua người anh, cố giãy dụa thoát ra khỏi đám người nọ, vọt tới trước mặt bác sĩ, nắm lấy hai tay anh ta, há hốc mồm: “Phòng chăm sóc đặc biệt? Anh vừa nói phòng chăm sóc đặc biệt?”
Trời ơi!
Ôn Tư Sâm không thở nỗi.
‘Phòng chăm sóc đặc biệt’ có nghĩa là cô lại rời khỏi anh thêm một bước nữa.
Dường như bác sĩ không oán trách phản ứng của người nhà bệnh nhân, anh ta giơ tay ngăn bác sĩ và y tá khác muốn tiến lên kéo anh lại, nhìn người đàn ông đau khổ vì tình, hiếm khi trấn an: “Cả hai cánh tay của bệnh nhân đều bị thương, đặc biệt là cánh tay trái bị thương ở động mạch, mất quá nhiều máu, may chúng tôi đã truyền máu kịp thời. Bệnh nhân bị thương nặng khi ngã xuống, mắt cá chân và xương cánh tay phải bị trật khớp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-diu-dang-doi-voi-em/360326/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.