Sáng sớm thứ bảy, sau khi dùng bữa sáng xong, Lam Hồng Đào vẫn như bình thường đạp xe đạp đến công viên gần đó chơi cờ, đánh Thái Cực Quyền cùng với những người khác.
Chưa đến 9 giờ, xe của Ôn Tư Sâm dừng trước cửa biệt thự nhà họ Lam.
Đúng 9 giờ, Lam Vãn Thanh mặc một đồ đơn giản màu trắng, cô không trang điểm, đi từ trong nhà bước lên xe.
Cô ngồi ổn định rồi thắt dây an toàn, Lam Vãn Thanh quay đầu, thấy Ôn Tư Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Lam Vãn Thanh: “…”
“Làm gì mà nhìn em mãi vậy?”
Ôn Tư Sâm cười cười, thu hồi tầm mắt: “Đẹp.”
Cứ luôn cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Lam Vãn Thanh: “…”
Đầu ngón tay cô cọ vào dây an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm một câu: “Nhàm chán”. Ôn Tư Sâm cong môi cười, khởi động xe.
Ra khỏi tiểu khu, nghe theo lời chỉ đường của Lam Vãn Thanh, xe chạy ước chừng hơn bốn mươi phút, đến trước cửa hàng quần áo vừa rồi Lam Vãn Thanh giới thiệu với anh trên đường.
Ông chủ của cửa hàng quần áo là bạn thân của mẹ Lam Vãn Thanh khi bà còn sống, tên là Vân Uyển.
Người Đông Thành, hơn hai mươi năm trước gả đến Nam Thành, chồng của bà là Mộ Văn Nhược, một bậc thầy về phun mực nổi tiếng thế giới, sinh sống ở Nam Thành, chỉ thỉnh thoảng mới trở về Đông Thành ở lại một thời gian.
Từ nhỏ đến lớn, các sự kiện và tiệc tối mà Lam Vãn Thanh tham dự đều mặc quần áo kèm phụ kiện do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-diu-dang-doi-voi-em/360322/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.