Chương trước
Chương sau
Ôn Tư Sâm không nghĩ mình sẽ nói những lời đó, nhưng khi anh nhìn hai người Sean và Lam Vãn Thanh, trong lòng giống như có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy.
Không thể khống chế được bản thân, những lời đó cứ như vậy tuôn ra khỏi miệng anh.
Trở lại khách sạn, mặc kệ là lúc rửa mặt, hay là sau khi rửa mặt xong nằm ở trên giường, trong đầu Ôn Tư Sâm vẫn hiện lên sắc mặt tái nhợt của Lam Vãn Thanh và hai câu nói cuối cùng kia của Sean.
"Hy vọng cậu biết bản thân mình đang làm cái gì."
"Đừng hối hận."
Ôn Tư Sâm đưa tay che mắt, cố gắng giấu kín tất cả những gì làm anh chướng mắt, chói tai.
Đáng tiếc, lại không có tác dụng.
Cô bị bệnh, cũng biết bọn họ muốn đi vào ngày mốt, nhưng vẫn muốn hẹn bọn họ cùng đi xem cá heo mà cô thích nhất.
Mà lời nói kia của anh đối với cô, giống như Sean đã nói ——
Rất quá đáng.
Sean nói không sai, cô rất dũng cảm, mặc dù cô không biết bản thân thích cái gì, lại dám theo đuổi thứ mình muốn
Còn anh thì sao? Cô biết rõ anh đối xử với cô không giống người khác, cô vẫn cố chấp giữ sự kiên trì không cần thiết trong lòng mình, để anh ngày này sang ngày khác lạnh nhạt, bỏ mặc cô.
Thương nhân thì sao chứ? Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ mà thôi.
Lúc trước chính anh từng nói sẽ không thích cô, cơ mà ai cũng có lúc phạm sai lầm, chẳng lẽ một người đàn ông như anh không có lòng dũng cảm thừa nhận sai lầm sao?
Anh nghĩ rằng anh không biết mình đang làm cái gì.
Anh cũng hối hận.
Không thể không nói, Sean hiểu con người anh còn hơn anh nữa đấy.
Anh nghĩ ngày mai ngoại trừ việc xin lỗi cô, còn phải nói lời xin lỗi Sean.
Ôn Tư Sâm bỏ cánh tay xuống, ngước nhìn trần nhà, thở phào nhẹ nhõm.
Thực hiện bước đầu tiên thử xem, không quá khó đối với anh.
Hy vọng đi!
- --
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Ôn Tư Sâm và Sean đến nơi đúng giờ Lam Vãn Thanh đã nói, mới phát hiện cô vốn không có ở trên tàu.
Hỏi thuyền trưởng mới biết được, cô đã hủy bỏ kế hoạch đi xem cá heo ngày hôm nay.
Lần này, cả hai người đều hơi bối rối.
Sau đó, Ôn Tư Sâm quay đầu nhìn Sean, hỏi bằng vẻ mặt kỳ quái: "Không phải cậu có số điện thoại của cô ấy sao?"
Sean: "......"
Anh ta có số điện thoại của cô, thì sao? Đến mức trưng bộ dạng hũ giấm thế kỷ này cho anh ta xem ư?
Cũng không phải do anh ta chọc Lan tức giận bỏ đi......
Sean lấy điện thoại ra, tìm số của Lam Vãn Thanh, đang chuẩn bị bấm gọi thì giây tiếp theo, điện thoại đã bị đổi chủ.
Anh ta nhìn Ôn Tư Sâm cầm điện thoại của mình, vừa nhìn vừa gõ gõ vài cái vào điện thoại của anh, sau đó trả lại.
"Tớ gọi điện cho cô ấy." Giọng điệu vội vã chưa từng có.
Sean: "......"
Có phải Trung Quốc có một câu chuyện xưa, gọi là 'qua cầu rút ván' đúng không nhỉ?
Cậu ta đến đó sớm như vậy để làm gì?
Ôn Tư Sâm gọi cho cô, giọng nói chuẩn mực lạnh lùng của con gái nói cho anh biết, chủ nhân của di động này —— tắt máy.
Anh sửng sốt hai giây, quay đầu lại nhìn Sean: "Cậu biết cô ấy sống ở tòa nào không?"
Sean: "......"
Làm sao anh ta biết được, Lan cũng chưa bao giờ nói với anh ta.
"Sao thế, điện thoại không liên lạc được à?"
"Ừ." Ôn Tư Sâm nhíu mày, một cảm giác bất an chậm rãi lan tỏa trong lòng anh: "Cô ấy tắt máy."
"Đi tìm quản gia hỏi thử xem?" Sean đưa ra biện pháp.
Ngoại trừ cách này thì không có biện pháp nào tốt hơn.
Hai người tốn rất nhiều công sức mới tìm được Lily - người tiếp đón Lam Vãn thanh ngày hôm đó. Tuy nhiên, những lời cô ấy nói khiến Ôn Tư Sâm ý thức được, chuyện này đã bị anh đẩy vào tình huống xấu nhất.
"Lan?" Lily nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt, hơi ngạc nhiên nói: "Đêm qua cô ấy đã thu dọn hành lý trả phòng, ngồi chuyến bay cuối cùng rời đi."
Sean: "......"
Ôn Tư Sâm: "......"
"Cô ấy có để lại gì không?" Ôn Tư Sâm vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lily nhìn anh, xin lỗi rồi lắc đầu: "Lan không nói gì cả." Cô ấy dừng một chút, do dự nói tiếp: "Nhưng mà lúc cô ấy rời đi, mắt cô ấy hơi đỏ như khóc vậy, hơn nữa thoáng nhìn thì tâm trạng cô ấy rất tồi tệ."
Ôn Tư Sâm định nói vài câu, đành khép lại, ngay cả anh cũng không biết mình muốn nói gì.
Giống như là có một tảng đá khổng lồ đè lên ngực anh, nặng nề khiến anh không thể thở nôie, anh nhắm mắt, hơi đau đầu, nhéo nhéo mi tâm.
Sean nhìn anh thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai anh, 'người anh em tự giải quyết cho tốt'.
Ôn Tư Sâm: "......"
Trên mặt biển, sóng nước lấp lánh phản chiếu đôi mắt ướt át của cô gái.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô đã cho anh quá nhiều cơ hội, nếu anh chịu từ bỏ sự kiên trì vô vị của mình sớm hơn một chút, thì câu chuyện giữa hai người sẽ không đến nông nỗi như bây giờ.
Có một câu nói, nếu bạn không tự tìm đường chết thì bạn sẽ không chết, đúng không?
Chắc chắn câu nói kia đang nhắm vào anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.