Không biết có ai nói với em chưa anh rất để tâm.
Để tâm khoảng cách của thành phố này Không biết có ai nói với em chưa
(Trần Sở Sinh)
Sáng hôm sau, đang lúc Bạch Ký Minh mặc áo khoác vào người thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Thì ra là nhân viên quán ăn nhanh dưới lầu đến đưa sữa đậu nành và quẩy vừa ra lò. Tiền đã thanh toán rồi, nhân viên chỉ việc đưa đồ ăn đến theo địa chỉ có sẵn mà khách yêu cầu.
Bạch Ký Minh đặt áo khoác xuống, lấy kéo cắt nắp hộp nhựa, đổ sữa đậu nành nóng hổi ra bát, uống một hớp, cảm thấy rất ấm bụng.
Bắt đầu từ hôm đó, bất luận bữa sáng hay bữa tối, nhân viên các quán ăn luôn xuất hiện đúng giờ đưa đến tận tay Bạch Ký Minh. Đúng chín giờ tối, Liêu Duy Tín sẽ gọi điện tới, sau đó nói chuyện mất một tiếng.
Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng đó kể chuyện của mình. Hồi nhỏ sống ở nhà bà ngoại dưới quê, anh đã vứt giày vào nồi, hấp cùng bánh bao như thế nào; hay là lúc đi học thì lén lút dùng kéo cắt tóc các bạn nữ, bắt chước tiểu thuyết kiếm hiệp kết nghĩa huynh đệ, anh đã nhuộm tóc hút thuốc để ra dáng đại ca, đại học thì tổ chức dạ hội liên hoan, còn đi xin trợ giúp từ đàn anh đàn chị mà mình quen biết. Nói đến những chỗ thú vị, ngay cả Bạch Ký Minh cũng phải bật cười. Khó mà tưởng tượng một người đàn ông trưởng thành
chững chạc như Liêu Duy Tín bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-can-em/82895/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.