Chương trước
Chương sau
Vào một đêm trăng thanh gió mát

Hai ta bên nhau vai sát vai Chính vào đêm trăng thanh gió mát Hai kẻ hữu tình đến được với nhau



Trên đời này còn có ai

Có thể cùng em trở thành đôi uyên ương Bay đi cùng trời cuối đất.

Thế vận hội Olympic cuối cùng cũng kết thúc, nói quá một chút thì, toàn thể

nhân dân Trung Hoa đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những người nhẹ nhõm nhất chính là nhân viên phục vụ cho kỳ Olympic này. Đó là sự giải thoát hoàn toàn, khi chiếc xe chở họ rời khỏi sân vận động trung tâm, phản ứng duy nhất của mọi người là, sau này không bao giờ bước chân đến đây nữa.

Một người vừa cầm di động vừa nói: “Trời ơi, mọi người đã xem tin nhắn chưa?”. Sau đó vội cao giọng đọc, nói Chủ tịch ủy ban Olympic quốc tế, ngài Rogge, sau khi xem lễ bế mạc Olympic Bắc Kinh đã vô cùng xúc động, vừa bắt tay Chủ tịch nước vừa nói, người Trung Quốc đã nỗ lực hết mình để tổ chức thành



công thế vận hội, thật quá đỗi cảm động, tôi tuyên bố, thế vận hội năm sau vẫn sẽ tổ chức ở Trung Quốc.

Cả xe nhất thời im lặng, sau đó đồng thanh hét lên: “Mẹ kiếp cái tên Rogge

dở người!”, rồi cùng phá lên cười.

Lúc xuống xe, Bạch Ký Minh vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa sảng khoái của mọi người. Lâu lắm mới được vui vẻ như thế. Từ khi Olympic chính thức bắt đầu, ai cũng xụ mặt lại, biểu cảm thẫn thờ, nói chuyện thì đằng đằng sát khí, như thể sắp phát điên rồi.

Đang là nửa đêm, rất ít xe cộ đi lại trên đường, đèn đường thắp sáng trưng con phố Thanh Niên, làm nóc nhà màu bạc lấp lánh giống như đỉnh tháp của khách sạn Carrey. Bạch Ký Minh tháo chiếc thẻ nhân viên ở cổ ra có thẻ này mới được vào sân vận động trung tâm tiện tay ném luôn vào thùng rác, chợt nhớ ra trên đó có tên mình, đành phải nhặt lên, cho vào trong túi xách, chỉ hy vọng cả đời này cũng không cần dùng đến nó nữa.

Cậu chậm rãi băng qua hầm đi bộ, men theo cổng sau của khách sạn Carrey, đi vào bãi đồ xe.

Liêu Duy Tín đang ngồi trong xe đợi, nhìn thấy cậu liền khởi động máy. Bạch Ký Minh vứt túi xách xuống ghế sau, nằm vật ra ghế, mệt đến nỗi không buồn mở miệng.

Liêu Duy Tín cười nói: “Mệt lắm à?”.

“Ừm.”

“Vậy ngủ chút đi.”

Anh chỉnh điều hòa cao một chút, giúp cậu thắt dây an toàn, cởi áo khoác đắp lên người cậu rồi mới lái xe về nhà.

Hai hôm sau, lấy danh nghĩa của khách sạn Carrey, Liêu Duy Tín mời Vụ trưởng Đường Lâm và các nhân viên thuộc bộ phận tiếp đãi đại biểu Olympic đến dùng bữa tại khách sạn Carrey. Tối đó, mọi người đều hết sức vui vẻ. Một là vì Olympic đã tổ chức thành công, hai là vì nhân viên thuộc bộ phận tiếp đãi đại biểu Olympic đều là các thầy cô giáo trường thể dục, cùng công tác một đơn vị nên rất thân thiết với nhau, không cần khách sáo làm gì. Trừ ba nhân vật mà chúng ta đã quen thuộc: Triệu Hạc Nam, La Na, Châu Dương, lần này còn có một số sinh viên vừa tốt nghiệp: Trương Thành, Đơn Điền Phong, Đồng Lâm,

Phùng Lỗi, đương nhiên không thể thiếu Bạch Ký Minh. Đồ Tử Thành cũng ngồi cùng.

họ.

Nhậu nhẹt đến chín giờ, Vụ trưởng có việc về trước, chỉ còn mấy người bọn

Liêu Duy Tín cười nói: “Ăn no chưa? Tôi đã sắp xếp một vài chương trình cho mọi người, có điều chúng ta sẽ phải ngủ ở ngoài một đêm”.

Đám đông mắt lập tức sáng lên, đặc biệt là mấy cô gái, cười hí ha hí hửng nói: “Anh Liêu tổ chức mà không đi thì vô lễ quá”.

“Đúng thế đúng thế, ai cũng không được phép vắng mặt.” Châu Dương chỉ vào Bạch Ký Minh nói: “Đặc biệt là cậu, không được nói không đi, ảnh hưởng đến



tập thể”.

đâu”.

Bạch Ký Minh tránh sang một bên, cười nói: “Đi chứ, có ai bảo là không đi

Đồ Tử Thành không uống rượu, anh lái BMW dẫn đầu. Liêu Duy Tín còn lâu mới chịu rời Bạch Ký Minh, mượn cớ trò chuyện cùng mọi người, cũng nhảy lên xe buýt. Bạch Ký Minh đút tay túi quần, không nói không rằng chờ đợi, đến khi các cô gái lên xe hết, mới từ tốn xuống ghế phía sau ngồi.

Nói chuyện một hồi cũng chán, mọi người thi nhau đưa ra ý kiến, cương quyết chơi trò đếm ếch, cái gì mà một con ếch bốn cái chân, hai con mắt một cái miệng; hai con ếch tám cái chân, bốn con mắt hai cái miệng, lần lượt từng người đếm một. Ai đếm sai thì phải thò đầu ra cửa sổ hét: “Tôi là một tên đại ngốc!”.

Liêu Duy Tín nghe đến đây, chợt nghĩ đến cảnh Bạch Ký Minh đứng hét trước biển ở thành phố H, bất giác ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vừa hay Bạch Ký Minh cũng đang nhìn anh, khẽ nheo mắt làm mặt quỷ.

Mọi người đang hưng phấn, không ai để ý đến việc liếc mắt đưa tình của hai người, sắp xếp thứ tự xong xuôi, trò chơi bắt đầu. Vừa uống rượu xong tâm trạng cực tốt, tuy nhiên thần trí mơ màng nên ai cũng nói sai. Mới hai vòng còn chưa đếm đến bốn con ếch, tới con thứ ba đã rối tung rối mù, có người còn đọc bảy con mắt, ai cũng lăn ra cười.

Đếm đến vòng thứ năm, Liêu Duy Tín đã phải hét hai lần: “Tôi là một tên đại ngốc!”. Anh không dám đối mặt với ánh mắt của người trên xe đối diện, vội

vàng đóng cửa sổ lại. Mọi người cười đau hết cả bụng, tính đi tính lại, ai cũng có lúc tính sau. Không ngờ La Na đột nhiên chỉ vào Bạch Ký Minh: “Cậu ta! Còn cậu ta nữa, đến bây giờ vẫn chưa bị phạt lần nào!”.

Bạch Ký Minh nắm tay lại che miệng cười: “Mình không đếm sai, sao lại bị phạt?”.

Cái đám bị phạt nổi giận, đều muốn bắt cậu chịu phạt, mọi người nghiêm túc trở lại, tất cả ánh mắt dồn hết về phía cậu, Triệu Hạc Nam hét lên: “Chơi lại từ đầu”.

Kết quả càng tệ hơn.

Trước nay tâm lý cậu luôn vững vàng, cho dù người khác thế nào, cậu cũng chỉ nhớ kỹ phần mình. Không chậm không nhanh, cho dù phải đếm mười lăm con ếch, cậu vẫn kể chính xác số chân mắt mũi. Mọi người kêu trời, đành cam chịu thất bại, Châu Dương tức tối kêu: “Cậu không bớt lạnh lùng đi chút được à? Hứ, chẳng thú vị gì hết”.

Bạch Ký Minh chỉ mỉm cười, không trả lời.

Liêu Duy Tín vội vàng giải vây cho cậu, lôi ra mấy bộ bài, nói: “Hay chúng

ta chơi trò tiến lên đi, cậu ấy giỏi toán, chúng ta làm sao địch lại được đây?”.

“Đúng đấy! Đúng đấy! Lần này cho cậu ta đi đời luôn!” Triệu Hạc Nam nháy mắt, mọi người lại được thêm một trận cười.

Bạch Ký Minh xua tay: “Tôi không chơi đâu, chơi không tốt lại bị mọi người mắng mỏ”.

“Không mắng cậu đâu, tuyệt đối không mắng.” La Na dụ dỗ, “Cậu chưa lần nào chịu chơi cùng bọn này, hôm nay không được phép chưa đánh đã rút lui”.

“Nhưng tôi không biết chơi.” Bạch Ký Minh có chút đắn đo.

Liêu Duy Tín an ủi cậu: “Thì cứ làm một chân, chỉ là chơi thôi mà”.

Dùng ba cây đỏ và ba cây đen để phân đội, kết quả Liêu Duy Tín, Bạch Ký Minh và Triệu Hạc Nam một đội, La Na, Châu Dương, Trương Thành ở một đội, những người còn lại gồm Đơn Điền Phong, Đồng Lâm, Phùng Lỗi ngồi xem.

Sau khi đổi chỗ, hai đội ngồi xen kẽ nhau. Chỉ bằng vài cây bài, mọi người đã nhìn ra Bạch Ký Minh quả nhiên không biết chơi, cũng không chịu ra bài, cứ giữ khư khư trong tay, thỉnh thoảng chạy mấy cây bài bé. Liêu Duy Tín và Triệu Hạc Nam sốt ruột làu bàu: “Sao để cho người ta chạy hết bài thế”, “Bài bé tí mà cậu cũng không chặn được à?”.

Đến lúc năm người đều “điểm danh”(1) rồi, trên tay Bạch Ký Minh vẫn còn một đống bài. Triệu Hạc Nam than trời kêu đất: “Lần này thê thảm rồi”.

Nhưng Bạch Ký Minh không chút lo lắng, chìa ra sáu cây bài: “456789 – một con rồng”. Sau đó lại thêm mấy cây: “5678910 – một con rồng nữa”. Thế bài rất yếu, chỉ cần ba cây giống nhau là có thể đánh bẹp, nhưng lúc này mọi người chỉ còn một đến hai lá bài, làm sao mà chặn? Họ chỉ biết trơ mắt nhìn Bạch Ký Minh vứt nốt chỗ bài trên tay xuống: “Ba cây tám, cây Q, hết rồi”.

Bài dở như vậy mà cũng nhất được? Đội kia tức ói máu, suýt nữa thì lao đầu vào tường, may mà hai người kia vẫn còn bài, chỉ cần bắt được một người là ổn.

Không ai đỡ được cây Q, vì thế Liêu Duy Tín được ăn sái. Anh hơi chần

chừ, trên tay có một cây K, một cây J. Nếu ra K thì không ai bắt được, đương nhiên anh có thể đánh trước, nhưng còn Triệu Hạc Nam thì sao, một người thua cũng không được tính là thắng. Nhưng nếu ra cây J, Châu Dương ngồi kế anh chỉ còn



một cây, ai biết là cây gì, nếu cô ta bắt được thì sao?

Anh còn đang nghĩ, thì Bạch Ký Minh đã nhoài người, rút cây J định vứt ra. Liêu Duy Tín vội ngăn lại: “Không được, nhỡ cây của Châu Dương to hơn thì sao? Chúng ta sẽ thua mất”. Bạch Ký Minh cười: “Không sao, cứ nghe tôi”. Vừa vứt bài ra vừa nói nhỏ với Liêu Duy Tín: “Châu Dương cầm cây 10, chắc chắn không sai”.

Còn chưa nói hết câu, đã nghe tiếng Châu Dương thở dài thườn thượt. Triệu Hạc Nam còn cây Q vừa hay đánh được cây J, sung sướng hét lên.

Châu Dương tức điên người: “Bạch Ký Minh, cậu nhớ bài!”.

Bạch Ký Minh cười: “Xin lỗi nhé, bệnh nghề nghiệp, không cố ý đâu”.

Cả bọn nghiến răng nghiến lợi phùng má trợn mắt, nói thế nào cũng không chịu chơi bài với Bạch Ký Minh nữa.

Đang lúc râm ran trò chuyện, bên ngoài đột nhiên đen ngòm. Nhìn qua cửa sổ, không biết đã đi đến đâu, một ngọn đèn đường cũng không có, xung quanh tối mịt. Hai bên hình như là cây cối sừng sững, những ruộng hoa màu đằng xa không một bóng người.

Gió đêm thổi tới có chút lạnh, La Na hỏi: “Anh Liêu, chúng ta đang đi đâu

vậy? Không lẽ định bán bọn em đi sao?”

Đơn Điền Phong “ối chà” một tiếng, nói: “Em biết rồi, đây là hướng đi Đại Liên, anh Liêu muốn đưa chúng ta đến Dailian Discoveryland Theme Park(2)”.

Liêu Duy Tín làm bộ bí ẩn, mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ:

“Kỷ Minh sợ độ cao, tôi mà đưa các vị đi chơi lộn nhào trên không cả ngày ở Vương Quốc, cỏ mà thần kinh nặng”.

Mọi người không ai bảo ai đồng loạt giương mắt nhìn ra bên ngoài, cơ hồ muốn tự mình tìm đáp án. Đột nhiên phía trước sáng bừng, đập vào mắt là một vườn hoa quả, trong vườn đèn đuốc sáng trưng, lờ mờ nhìn thấy ở giữa sừng sững hai tòa biệt thự hai tầng và một dãy phòng xung quanh.

Xuống xe một cái Liêu Duy Tín đã giới thiệu với mọi người: “Chỗ này một người bạn của tôi vừa mới mở, cách đây không lâu. Trò gì cũng có, dãy phòng kia gồm phòng chơi mạt chược, phòng tập thể hình, phòng karaoke, phòng mát xa xông hơi, đều lắp đặt thiết bị tiên tiến nhất, muốn chơi gì tùy thích. Bên trái là vườn trái cây, bên phải là vườn rau xanh, phía sau còn có ao cá. Rau củ hoa quả và cá ở đây đều tự cung tự cấp. Tối nay chúng ta sẽ ngủ trong tòa biệt thự kia, bên



trong ti vi màn hình LCD, tủ lạnh, điều hòa nên rất thoải mái. Ngày mai mọi người có thể tùy ý vào vườn hái hoa quả, rau củ, hoặc đi câu cá, tuyệt đối tươi ngon, hoàn toàn miễn phí”.

Mọi người sung sướng reo hò, Triệu Hạc Nam tấm tắc khen ngợi: “Đây chính là chốn thần tiên rồi”.

Vào trong sân mới biết chồ này không hề nhỏ, có sông có núi. Khắp nơi đủ các loại trúc, cây cối um tùm, cho dù là ban ngày có lẽ ánh mặt trời cũng khó lọt được xuống đây.

Đập vào mắt là đủ các loại màu xanh, xen kẽ màu vàng tươi của bí ngô, màu xanh của hồ lô, màu đỏ của cà chua, màu tím của nho, còn có kiwi, xà lách, đỗ đũa, dưa chuột… Đến cả các vách tường cũng chi chít lồ nhỏ, dâu tây đua nhau mọc lên.

Giữa sân là một khoảng trống lớn, có đặt một bộ bàn ghế, trên bàn là một khay thủy tinh đựng đầy hoa quả với rau xanh. Dưa hấu không hột, nho giống lớn có mùi hoa hồng, ngô vừa có màu vàng vừa có màu đen…

Liêu Duy Tín thấy dáng vẻ mọi người kinh ngạc, cười nói: “Đều là cây nhà lá vườn cả, vừa mới hái, mọi người thử chút đi”.

Đương nhiên cả bọn không hề khách khí, rửa tay xong, bắt đầu thưởng thức đại tiệc hoa quả, dù sao cũng không phải bữa chính, không sợ béo.

Châu Dương đảo mắt một vòng, đưa ra kiến nghị: “Chúng ta ngồi ăn không cũng chán, chơi trò gì đi”.

“Hay là để nhân viên đem hoa quả vào phòng karaoke, mọi người có muốn hát không?” Liêu Duy Tín nói.

“Không hay không hay, trong thành phố hát karaoke đã đành, đến ra đây cũng hát, hay chúng ta chơi trò gì khác một chút.”

Châu Dương nhìn lướt một hồi, thấy mọi người đang hướng ánh mắt về mình, trong lòng đắc ý, hất cằm nói: “Chỗ này rộng rãi, chúng ta chơi trò ‘diều hâu bắt gà con’ đi”.

Mọi người xôn xao, La Na bĩu môi: “Mình còn tưởng chơi trò đèn giao thông, cậu tưởng đây là nhà trẻ chắc?”.

“Nhà trẻ thì đã sao? Chúng ta trở về thời thơ ấu một chút không được chắc? Ai chẳng từng có thời ngây dại.” Châu Dương chìm đắm trong hoài niệm, “Nhớ hồi đó…”.

“Thôi, dừng ngay.” Đồng Lâm ra dấu stop, “Muốn chơi cũng được thôi, nhưng đừng hồi tưởng lại, chịu không nổi”.

“Chậc, bất đồng giữa hai thế hệ, con nít thì hiểu cái gì.”

“Này, nghiêm cấm xúc phạm cá nhân nhé. Nói lại thì chơi mấy trò trẻ con cũng rất thú vị, hồi nhỏ mình thích chơi kéo co nhất.”

dây.”

“Chơi nhảy dây, mình có thể nhảy đến bàn đỉnh đầu.” “Nhưng mà không có

“Hay… chơi trò rơi khăn(3)” Một tràng xùy kéo dài.



“Cưỡi ngựa đánh trận.” “Ai thèm chơi trò này, con gái chỉ chơi mấy trò nhã nhặn thôi.”

“Chơi trò gia đình.”

Được, cậu làm con trai tôi.”

“Đã bảo là không được xúc phạm người khác mà.” “Đấy là mình coi trọng cậu đó chứ.”



“Đừng lạc đề, hay chơi trốn tìm đi.”

“Thôi đi, chui vào trong vườn rau có mà tìm đằng trời. Đêm tối không khéo lại chui vào hố phân cũng nên.”

“Chơi nhảy lò cò.”

“Biến, cậu học nhảy xa, một bước hơn hai mét, vẽ bao nhiêu ô mới đủ đây?” “Chơi đánh trận trên tuyết.”



“Cậu nghiêm túc chút được không?”

“Con người cậu ta làm sao mà nghiêm túc nổi.”

“Này này này, đã bảo không xúc phạm người khác mà.” “Đấy là mình khen cậu ta.”



Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh chỉ ngồi im mỉm cười, Triệu Hạc Nam lớn tuổi nhất bọn, cũng không lên tiếng,

Đồ Tử Thành lại hào hứng đưa ra ý kiến.

Cuối cùng Triệu Hạc Nam ra lệnh: “Thôi, trời sắp sáng rồi, tôi quyết định, chúng ta sẽ chơi trò bịt mắt bắt dê ”.

Cả bọn nhiệt liệt tán thành. Nói rõ luật chơi xong, họ xếp ghế thành một

vòng tròn, ai cũng phải ở trong vòng tròn ấy, ai ra ngoài là phạm quy. Một người bị bịt mắt đứng giữa vòng tròn giơ tay sờ, những người khác chạy trốn. Đếm đến



mười thì tất cả phải dừng lại, người bị bịt mắt bắt đầu đi tìm. Chẳng những phải

tìm thấy người, mà còn phải nói đúng đấy là ai. Những người khác trong lúc đó chỉ được di chuyển cơ thể, chân không được xê dịch khỏi vị trí cố định.Oẳn tù tì một

lúc mới tìm ra người thua cuộc là Phùng Lỗi, cậu ta bị bịt mắt bằng khăn, đứng chính giữa. Mọi người vừa đếm từ một đến mười vừa chạy trốn, đếm xong lập tức đứng lại, im lặng chờ Phùng Lỗi hành động. Phùng Lỗi rất thông minh, cậu ta bò hẳn xuống đất sờ soạng vì biết mọi người được phép chuyển động cơ thể. Bởi vì chân không được xê dịch, nên chỉ cần kiên trì mò một hướng nhất định, chắc chắn sẽ bắt được.

Kết quả, cậu ta bắt được La Na.

La Na ngồi thụp xuống co đầu lại không dám lên tiếng, những người khác ôm miệng nhịn cười. Phùng Lỗi dọc theo chân mò lên, sờ vào mái tóc dài của La Na. Phùng Lỗi xấu hổ chết được, biết đối phương là con gái, không dám sờ nữa, vội nói: “Người này bỏ qua bỏ qua”. Quay người đi tìm kẻ khác.

Cả bọn thộn mặt ra, nhưng không thể nói không được, đành để cậu ta bắt người khác. Bên cạnh La Na là Đồng Lâm, Phùng Lỗi sờ lên đầu cậu, liền sung sướng, ra sức sờ nặn bóp véo, Đồng Lâm đau quá kêu lên: “Thôi thôi, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng là được chứ gì? Cậu còn sờ nữa chắc bong luôn lớp da mất”.

Mọi người lại cười ầm lên. Triệu Hạc Nam xụ mặt nói: “Lần sau không

được bỏ qua, bắt được ai thì phải sờ người đó; không được đầu hàng, chẳng nhẽ có thể chết vì bị sờ nắn sao? Tất cả đều coi như phạm quy. Còn nữa, ai thua thì phải uống một cốc bia”.

Lúc này cuộc chơi mới coi như chính thức bắt đầu, ai cũng không muốn bị phạt bia. Người trốn không dám thở mạnh, nằm dài trên nền đất, giãy giụa xoay qua xoay lại, chỉ sợ bị thua cuộc; người đi tìm cũng không dễ dàng bỏ qua đối phương, sờ hết sức cẩn thận, đồng hồ đeo tay với giày cũng không tha.

Cả bọn cười hớn hở, càng chơi càng điên. Bia mở hết chai này đến chai khác, uống vào đầu óc quay cuồng, càng không kiêng nể gì cả.

Lần này Châu Dương là người bị bịt mắt, tóm được Liêu Duy Tín, mới sờ đến giày của anh, đã hét lên ngay tức khắc: “Là anh Liêu!”.

Liêu Duy Tín cười lớn: “Em đoán nhanh thế, hay là nhìn lén rồi đấy?”.

“Còn lâu ấy.” Châu Dương cởi khăn ra, “Nhờ giày của anh đó. Bọn em đều đi giày thể thao, có mồi anh đi giày lười thôi”.

“Thôi xong.” Liêu Duy Tín cười: “Anh phải đi đổi giày trước đã”.

“Mau lên nào, bịt mắt cho anh Liêu.”

Liêu Duy Tín uống xong cốc bia, bịt mắt lại, bắt đầu đếm. Cả bọn lại lao đi trốn, có người đứng ngay trên ghế. Đám nhân viên phục vụ cũng chạy tới đứng ngoài bụi trúc xem trò vui, rúc rích cười trộm.

Liêu Duy Tín đếm xong, cúi lưng mò theo một hướng. Không ngờ bị vướng vào chân ghế, ngã nhào lên một người. Anh hoảng hốt chống tay định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy cơ thể này rất quen thuộc – là Bạch Kỷ Minh!

Bạch Ký Minh không ngờ mình lại bị Liêu Duy Tín đè chặt, cậu co người nằm trên đất, cánh tay che mặt không dám lên tiếng. Liêu Duy Tín cố tình kêu “Ối chà” một tiếng, miệng nói thầm: “Là ai đây nhỉ?”. Anh nằm đè lên người Bạch Ký Minh, tư thế của hai người vô cùng mờ ám. Nhưng ban nãy đều mò mẫm như vậy, chẳng ai để tâm cả.

Liêu Duy Tín giả vờ sờ mãi cũng không nhận ra đối phương, một bàn tay sờ lên ngực Bạch Ký Minh. Bây giờ đang vào thu, thời tiết vẫn nóng nực, chiếc áo sơ mi cộc tay trên người Bạch Ký Minh là do chính Liêu Duy Tín giúp cậu mặc. Liêu Duy Tín không hề khách khí, vừa giả vờ nói linh tinh vừa véo đầu ngực của cậu. Bạch Ký Minh bị kích thích, suýt nữa thì bật dậy, cắn chặt môi mới ngăn được tiếng rên. Cậu sốt ruột lấy tay cấu vào mặt trong bắp tay anh.

Liêu Duy Tín nghĩ tới cảnh cậu muốn phản kháng nhưng lại không dám phản kháng, trong lòng cười thầm, bàn tay lần xuống phần eo cậu, véo mạnh hai cái. Đó là nơi vô cùng nhạy cảm của Bạch Ký Minh, máu nóng toàn thân bốc lên bừng bừng, cậu không quan tâm đến cuộc chơi nữa, vừa định đẩy Liêu Duy Tín ra, thì anh đã đứng dậy hét lớn: “Là Đồng Lâm”. Lấy tay cởi phăng khăn bịt mắt.

“Ha ha, sai rồi sai rồi.”

“Anh ngốc quá, sờ mất nửa ngày trời vẫn không đúng.” “Anh xem Tiểu Bạch nhịn thở lâu, mặt đỏ ửng rồi.”

Bạch Ký Minh đâu chỉ mặt đỏ ửng, mắt cậu còn rưng rưng, môi cắn đến nỗi sắp chảy máu. Nhìn ánh mắt âm thầm đắc ý của Liêu Duy Tín, cậu vừa ngượng vừa tức tối, nghiến răng ken két, nhưng không dám nói gì, lúc sau mới thốt lên: “Anh ta thọc lét tôi”.

“Trời ạ, anh Liêu, lần này anh sai rồi, ai cho chơi thế chứ?”

“Đúng đó đúng đó, chỉ được sờ thôi, ai chơi thọc lét bao giờ, nếu cậu ta buồn quá kêu lên thì cũng không tính anh thắng.”

“Chính xác chính xác.” Liêu Duy Tín vui vẻ nhận lỗi, giơ tay đầu hàng, “Xin lỗi xin lỗi, chỉ vì nhất thời mất kiểm soát”.

Không ai hiểu hàm ý trong câu nói của anh, chỉ có Bạch Ký Minh là mặt càng đỏ hơn. Đồ Tử Thành hết nhìn cậu lại nhìn anh, cười thầm trong bụng.

Chơi đến nửa đêm, ai cũng mệt, lục tục về phòng ngủ. Liêu Duy Tín liếc Đồ Tử Thành một cái, Đồ Tử Thành vội mượn cớ vẫn còn chút việc, lái xe về nhà trước. Những người còn lại thì về biệt thự, hai người một phòng, tự ý ghép cặp.

Trước nay quan hệ của Bạch Ký Minh với mọi người không gần mà cũng không xa, bốn chàng trai vừa hay ngủ hai phòng, chẳng ai tìm cậu cả. Liêu Duy Tín thì càng không phải nói, chơi đùa thì được, chứ còn ngủ chung phòng dù sao



cũng có chút mất tự nhiên. Vì thế, việc Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh ngủ chung một phòng là điều vô cùng hiển nhiên.

Ai về phòng nấy cả rồi, Bạch Ký Minh chậm rãi theo sau Liêu Duy Tín, đi về phòng của hai người. Liêu Duy Tín đóng cửa xong liền đẩy cậu lên giường, nhắm mắt lại nói: “Thử sờ xem đứa nhóc xấu xa này là ai nào”.

Bạch Ký Minh cong môi không thèm nói, Liêu Duy Tín cười bảo: “Bộ dạng khi nãy của em thật là mê người”, nói xong cúi xuống hôn lên môi cậu.

“Bộ dạng như nào? Anh bị bịt mắt, thì nhìn thấy gì chứ?” “Không cần nhìn, nghĩ là ra ngay.”



Bạch Ký Minh bĩu môi khinh thường.

Liêu Duy Tín cười ha hả, kéo cậu dậy, “Đi nào, cho em xem một chỗ”.

Thì ra căn phòng này có hai cánh cửa, một cánh trực tiếp thông ra ngoài. Hai người lén lút xuống cầu thang, đi xuyên qua vườn trái cây, đến một căn biệt thự khác.

Chỗ này khác với chỗ kia, bên trong đều là cây cảnh, dường như được chuyển về đây trồng, có một cây táo một cây lê, còn có một cây nhìn giống như



cây anh đào, còn có giàn nho và giàn kiwi. Bên dưới đặt một chiếc ghế xích đu vừa to vừa rộng, không khác gì một cái giường. Trên ghế phủ tấm nệm dày, còn có một lớp ga bằng sợi đay mịn và một chiếc chăn.

Liêu Duy Tín kéo Bạch Ký Minh nằm xuống ghế: “Sao? Dễ chịu không?”.

“Ừ, cũng được, mềm lắm, nhưng mà hơi nhỏ một chút.”

“Thế này mới ôm em chặt hơn chứ.” Liêu Duy Tín ôm cậu vào lòng, kéo chăn đắp cho cả hai.

Chiếc ghế khẽ đung đưa, làm ngôi sao và mặt trăng trên bầu trời cũng đung đưa theo.

“Thích không?” Liêu Duy Tín hôn lên trán người yêu, “Anh làm đấy”.

Bạch Ký Minh kinh ngạc nhìn anh, cậu tất nhiên không ngây thơ nghĩ anh chỉ nói đến cái ghế xích đu này, “Không phải bạn của anh sao?”.

“Thì phải nói vậy với mọi người thôi.” Liêu Duy Tín nhìn lên bầu trời, “Ở đây không khí trong lành, nhìn sao cũng sáng hơn. Đợi chúng ta già rồi, sẽ về đây ở. Đến lúc đó,cây cối sẽ to hơn, vườn cũng rộng hơn, chúng ta sẽ dưỡng lão ở đây. Trồng đủ các loại hoa, nuôi gà vịt gì cũng được. Bạn bè đến thăm thì đưa họ đến

khu biệt thự kia, chẳng thiếu thứ gì. Em muốn náo nhiệt thì qua đó với họ, muốn yên tĩnh thì ở lại đây, anh qua cũng tiện”.

Bạch Ký Minh không nói gì, rúc sâu vào lòng anh. Liêu Duy Tín nghiêng

đầu nhìn cậu: “Sao, không thích à?”.

“Vì đâu mà anh nghĩ ra làm cái này?”

“Không phải là em nói sao? Em thích cuộc sống như thế này mà.” Liêu Duy Tín cười, lấy tay gõ lên mũi cậu.

“Lúc đó em chỉ buột miệng nói thôi.” Bạch Ký Minh cúi mắt vân vê cổ áo sơ mi của anh.

“Thôi xong.” Liêu Duy Tín làm bộ chán nản: “Muốn vỗ mông ngựa(4) mà

lại vỗ nhầm mất rồi”.

“Cút! Anh là ngựa thì có. Không đúng, anh là lừa. Nào, thử kêu một tiếng em nghe xem.”

“Tốt quá, ngựa và lừa hợp nhất, đẻ ra một con la.” Liêu Duy Tín đặt tay lên bụng cậu, “Em có rồi phải không?”.

“Liêu Duy Tín, anh đi chết đi!” Bạch Ký Minh dở khóc dở cười.

Liêu Duy Tín cười nói: “Chờ em ba mươi tuổi, chúng ta sẽ nhận nuôi mấy đứa trẻ, cả lớn lẫn bé, nhà cửa sẽ nhộn nhịp hơn”.

“Thế thì nhận nuôi ngay bây giờ đi, còn chờ em ba mươi tuổi làm gì.”

“Bây giờ em vẫn là một đứa trẻ, nhận thêm vài đứa thế nào cũng đánh nhau, anh sợ phải đi hòa giải lắm.”

“Liêu Duy Tín, anh nghiêm túc một chút có được không?”

hợp”.

Liêu Duy Tín đè lên người cậu: “Được thôi, chỉ sợ em không chịu phối

Bạch Ký Minh lừ anh: “Không phải anh định… ở ngay đây chứ…”.

Liêu Duy Tín nhìn bộ dạng căng thẳng của cậu, cười: “Sao dám chứ, em kêu to như thế, anh sợ người khác nghĩ là ma quỷ đang lộng hành cũng nên”.

Bạch Ký Minh yên tâm, giơ tay quàng qua cổ Liêu Duy Tín, khẽ nháy mắt, hạ thấp giọng: “Anh có thể… bịt miệng em mà…”.

Liêu Duy Tín híp mắt cười, cúi đầu nghiến nhẹ môi cậu, vừa hỏi: “Dùng cái gì? Lưỡi sao?”.

Bạch Ký Minh cười khẽ: “Tùy anh. Ví dụ như…”, cậu không nói nữa, Liêu Duy Tín cảm thấy tay cậu đang lần đến vùng eo mình, chạm vào nơi đó.

Mẹ kiếp, tên nhóc xẩu xa. Máu nóng toàn thân dồn lên đỉnh đầu, Liêu Duy Tín nghiến răng nói: “Phải trói em lại làm suốt ba ngày ba đêm mới được”.

Bạch Ký Minh không chút sợ hãi, khẽ liếm môi cười nói: “Cầu còn chẳng được”.

Chú thích

(1) Điểm danh: khi còn ba cây trở xuống có thể “điểm danh”, nhưng người chơi không cần nói chính xác còn mấy cây.

(2) Dalian Discoveryland Theme Park: Công viên chủ để Vương Quốc nằm ở khu du lịch quốc gia Kim Thạch Đại Liên, Trung Quốc. Được thiết kế bởi RPVA



– công ty từng thiết kế công viên Disney. Diện tích 470.000 mét vuông, gần bằng một phần ba Disneyland Hồng Kông.

(3) rò rơi khăn: Là trò chơi dân gian truyền thống của trẻ em. Trước khi bắt đầu cần một chiếc khăn và chọn ra một người rơi khăn, những người còn lại ngồi thành vòng tròn. Bắt đầu trò chơi, người rơi khăn sẽ đi dọc bên ngoài vòng tròn, sau đó vô tình đánh rơi chiếc khăn phía sau một người nào đó bất kỳ. Người đó sẽ đuổi theo người rơi khăn, đến khi ngồi được xuống vị trí của họ thì coi như



đã bắt được. Hình phạt là phải kể chuyện, nhảy hoặc hát một bài…

(4) Vồ mông ngựa: ý chỉ nịnh hót, tâng bốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.