Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau Bài hát vang lên sẽ tha thiết hơn bao giờ hết Chẳng cần ngôn ngữ cũng hiểu được lòng nhau Thái Bình Dương cũng ỉm lặng lẳng nghe.
Nếu có thể ở bên nhau(Lương Tịnh Như)
Sáng hôm sau, sợ thất lễ, chưa đến bảy giờ, nghe ngoài cửa có tiếng động, Liêu Duy Tín đã tỉnh dậy. Mở cửa ra thấy Bạch Ký Minh đang nằm trên sô pha xem ti vi, hiếm lắm mới có ngày cậu dậy sớm hơn anh. Mẹ cậu đang bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Liêu Duy Tín đẩy cậu: “Sao không vào phụ mẹ?”. Bạch Ký Minh nhún vai: “Mẹ không tin tưởng em, sợ em vướng tay vướng chân”. Liêu Duy Tín đứng dậy: “Vậy để anh”. Bạch Ký Minh giữ anh lại, cười nói: “Anh vào mới thực sự gây vướng víu đấy. Thôi ngồi xuống xem ti vi đi, ăn sáng xong chúng ta ra biển”.
Bố cậu bước ra từ nhà vệ sinh, thấy Liêu Duy Tín liền hỏi: “Sao dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa?”. Liêu Duy Tín vội đứng lên: “Thưa chú, cháu dậy rồi ạ”. Ông khẽ ừ một tiếng, ngồi xuống bàn ăn đọc báo. Lúc này Liêu Duy Tín
mới biết, gia đình Bạch Ký Minh là một gia đình rất truyền thống, đàn ông không bao giờ vào bếp. Anh thầm thở phào trong lòng, ngẫm nghĩ: May mà hôm qua
không nói lung tung, nếu để mẹ cậu biết con trai bà ngày nào cũng nấu cơm cho mình, tình hình còn tệ hại hơn.
Ăn sáng xong, Liêu Duy Tín vẫn tranh vào bếp rửa bát. Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-can-em/2773534/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.