Từ hôm đó, lúc nào cô cũng ngẩn ngơ nghĩ về người đã cứu mình. Nhìn lại bản thân, cô chỉ muốn khóc! Tại sao không ai cho cô cơ hội tâm sự chứ? Bạn thân? Cô có đấy! Nhưng hai bà bạn hám giai đẹp đó thì nói làm gì chứ? Giỏi ăn với ngắm trai đẹp, thời gian đâu chú ý tới tâm sự đây?
Ngọc Hân và Thanh Trúc- hai người bạn thân nhất của cô cũng đang mất tích ở nơi nào rồi? Không phải là chưa xem thời sự về hôm bắt cóc đó chứ? Haiz, thật muốn oán hai kẻ đó quá!
Thẫn thờ, cô bước đi như người mất hồn. Ai bảo sinh ra ông trời đã muốn cô có tính hám trai đến kinh dị như thế này chứ? Mẹ cô lo lắng nhìn đứa con gái luôn vui vẻ của mình mà thắc mắc:Không hiểu dạo này con bé bị sao nữa?
- Minh Thư à! Con sao thế? Có cần đến bệnh viện thăm bác sĩ một chuyến không?
-Ơ? Con khoẻ mà!- Cô lúng túng
-Ừ. Không sao là tốt rồi. Con nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Sắp thi học kì rồi đấy. Mẹ không muốn con ảnh hưởng đến học tập đâu.
-Vâng ạ.
Minh Thư suy nghĩ rất nhiều về lời mẹ nói. Không phải mình sắp phát bệnh gì rồi chứ?
Thế là, sau khi tan học, cô vác cặp đi đến chỗ bác sĩ khám tâm lý…
---------------KHOA TÂM LÝ HỌC-----
-Chào bác sĩ!- Cô rụt rè lên tiếng.
-Mời cháu ngồi….Cháu là à?- Một người đàn ông mặc áo blu trắng hỏi cô.
-Vâng.- Cô rụt rè đáp khẽ.
-Dạ. Thưa bác sĩ…Gần đây cháu thấy người không khoẻ. Lúc thì ngẩn ngơ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-bat-em-khoc-mot-lan-thoi/105953/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.