Chương trước
Chương sau
Những bông hoa dại nởđầu đông rực rỡ như muốn mang hết sức sống của mình chống lại trời đông lạnhgiá.

Buổi chiều, sau giờ học, mặt trời ngả dần về chân trờiphía Tây, Hoa Lạc Lê lòng ngập tràn hạnh phúc. Ngày nào cũng được gặp Hàn TửHiên trong học viện khiến cô cảm thấy rất vui.
Sớm nay, cô vừa cắt tặng anh một trăm sáu mươi sáu bông hồng, thời gian trôiqua thật nhanh. Bây giờ trong vườn hồng còn lại tổng cộng chín trăm bông. Thậthanh phúc quá! Khoảng cách tới con số chín trăm chín mươi chín bông hồng càngngày càng ngắn lại. Chín trăm chín mươi chín bông hồng biểu thị cả đời gắn bó,bên nhau mãi mãi. Hoa Lạc Lê mơ màng mỉm cười, mới bước được một chân vào cổngtrường đã bị một đám nam sinh trường ngoài vây chặt.
Bọn họ đưa cô tới một nơi xa vườn trường.
Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu đang nấp ở bên cạnh, nhìn trộm.
“Này... các người... các người... muốn làm gì?” Hoa Lạc Lê lùi dần từng bước.
Kim Xảo Tuệ nấp ở bên cạnh, mặt hiện đầy vẻ đắc ý, tốt lắm, ai bảo cô dám dụ dỗhoàng tử Hàn Tử Hiên của bọn ta, thật là tự mình đi vào chỗ chết.
Mười mấy nam sinh trường ngoài vây quanh dồn Hoa Lạc Lê vào góc tường bao. Mộttên trong số đó lấy ra một con dao sáng loáng, lạnh lùng quét qua gương mặt HoaLạc Lê, nói: “Tao nghe nói, mặt mày rất dày, có thể cùng lúc dụ dỗ hai namsinh. Cho nên chúng tao rất hiếu kỳ, muốn dùng con dao này rạch thử xem mặt màydày đến độ nào. Mày nói xem, như thế có được không?”
Nhìn thấy con dao sắc lạnh sáng loáng dưới ánh mặt trời huơ huơ trước mắt mình,mặt Hoa Lạc Lê lập tức tái xanh.
Bọn bất lương thấy vậy cùng bật cười.
“Được đấy, được đấy, xem thử xem có dày như da lợn sề không?”
“Rạch thử một đường là biết ngay thôi.”
“Hừm, thật là đồ con gái không biết xấu hổ, mặc dù trông cũng dễ thương. Haha... nhưng nhân phẩm quá vô liêm sỉ. Cho nên bọn tao phải thay trời hành đạo,đại diện cho công lý, trừng trị mày!” Bọn chúng mồm năm miệng mười tranh nhaunói.
Hoa Lạc Lê mím chặt môi, đầu căng thẳng phân tích tình huống, cân nhắc lợi hại,đột nhiên cô cười lớn: “Các người nói tôi vô liêm sỉ, tôi nghe mà thấy thật nựccười. Tôi thì thấy rằng, bản thân các người vỗ ngực tự xưng nam nhi đại trượngphu, nhưng lại tay dao tay búa đe dọa một nữ nhi yếu ớt trong tay không có gìmới là hành động buồn cười và vô liêm sỉ nhất. Nếu nói ỷ lớn ức bé, ỷ mạnh ứcyếu là hành động chính nghĩa của các người, vậy thì tôi khuyên các người nênđến thăm những tù nhân đang thụ án trong nhà tù của sở cảnh sát để chứng kiếnhoàn cảnh khốn đốn hiện nay của họ. Những gì mà các người sắp làm chính lànhững gì mà họ đã làm trước đây. Bọn họ chính là lời cảnh tỉnh cho các ngườiđấy. Cho dù các người không ngại lãng phí tuổi xuân của mình thì cũng nên nghĩcho bố mẹ các người một chút.”
“Tiểu nha đầu này, lại hót linh tinh gì thế?” Tên cầm đầu bắt đầu dao động, nóithật là cho dù bọn họ tự khoe mình là nam tử hán nhưng trước đây đánh nhau toànlà với đám con trai, chưa từng xuống tay với con gái. Làm thằng đàn ông mà điđánh phụ nữ, thật không đáng đàn ông!
“Cô ta lợi hại quá, cô ta giảo hoạt như vậy thảo nào mà lừa được cả hai hoàngtử. Thật là đồ lừa đảo, mọi người nghe lời cô ta, cẩn thận mắc mưu cô ta đấy.”Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ ở phía sau nói với nam sinh được cử làm liên lạc,nhắc đám nam sinh kia đừng nghe lời Hoa Lạc Lê.
“Tôi nghĩ, đối phó với phụ nữ không dễ dàng như đối phó với nam giới đâu.”Không biết từ lúc nào Hàn Tử Hiên đã đứng sau lưng họ.
Đám nam sinh kia nghe thấy giọng nam nhẹ nhàng vang đến bên tai từ phía sau,chợt sững người lại. Họ thấy ngay một nam sinh tuấn tú thanh lịch không biết đãđứng đó từ bao giờ. Cho dù bề ngoài có vẻ hào hoa phong nhã nhưng bên trongtràn đầy khí phách nam nhi. Đôi mắt với hai con ngươi đen láy như hồ nước mùa xuânnhư thể soi thấu tâm hồn bọn họ.
“Hàn Tử Hiên! Trời đất! Đây chính là hoàng tử trong truyền thuyết của học việnUy Liêm Cổ Bảo - Hàn Tử Hiên đây mà!” Trong đám nam sinh đó có người nhận raHàn Tử Hiên, hét toáng lên.
“Cái gì, Hàn Tử Hiên sao lại đến đây vào lúc này?” Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệđang ở chỗ nấp, nghe thấy vậy lo lắng đến toát mồ hôi hột.
Sao có thể may mắn như thế này? Hàn Tử Hiên có mặt thật đúng lúc.
Kì thực, hàng ngày sau khi Hoa Lạc Lê mang hoa hồng tặng anh, anh đều lặng lẽđi theo sau, ngắm nhìn cô từ xa, bảo vệ cô.
Ý tưởng lãng mạn của cô, anh không muốn làm hỏng, anh định đợi đến khi nhậnđược chín trăm chín mươi chín bông hồng, đợi sau khi anh nhận được giải đáp củabệnh viện, anh sẽ tìm gặp bố để bày tỏ ý định cầu hôn Hoa Lạc Lê.
Hàn Tử Hiên bước lên, đưa Hoa Lạc Lê thoát khỏi vòng vây của đám nam sinh kia.
“Mọi người biết không, Hàn Tử Hiên là quý tử của chủ tịch học viện. Là công tửcủa nhà danh giá, nghe nói thành tích học hành luôn ở đỉnh cao, là thiên tàitrẻ tuổi, chỉ số IQ là 188 đấy.”
“Thật vậy sao? Thật là vừa có tài vừa có đức!”
“Bịa đặt! Có quỷ mới tin. Mấy gã công tử nhà giàu, gã nào chả ngu như lợn.”
Đám nam sinh đó vì sự xuất hiện Hàn Tử Hiên mà tạm thời quên mất mục đích banđầu, vây quanh Hàn Tử Hiên chỉ trỏ bàn tán.
“Tôi nghĩ, nếu có vấn đề gì cần hỏi, các cậu có thể hỏi thẳng tôi. Tôi biết,tôi nhất định sẽ nói, nói không giấu giếm.” Hàn Tử Hiên mỉm cười nhưng nụ cườicòn lạnh hơn cả băng.
“Nghe nói cậu là thiên tài trẻ tuổi, thật là buồn cười quá! Nhất định là bịađặt đúng không?” Một nam sinh không nén nổi tò mò nhanh miệng hỏi luôn. Dườngnhư đám nam sinh này rất hứng thú với chuyện của Hàn Tử Hiên.
“Ồ, tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ dám tự cho mình là thiên tài trẻ tuổi, thậtlà mọi người quá khen rồi.” Hàn Tử Hiên cười lịch sự, trả lời qua quýt.
Dường như vì Hàn Tử Hiên dễ gần và thân thiện nên đám nam sinh kia đưa ra câuhỏi càng lúc càng nhiều. Cũng có thể vì thông thường những học sinh ưu tú, nhấtlà lại xuất thân trong một gia đình danh giá thường tỏ vẻ cao ngạo kiêu căng,đối với những học sinh kém hơn mình thường tỏ vẻ xem thường khinh miệt. Cho nênbọn họ cảm thấy Hàn Tử Hiên là người duy nhất thân thiện như vậy.
“Nghe nói, cậu ba tuổi đã có thể độc tấu vĩ cầm, năm tuổi đã theo bố đi lưudiễn khắp thế giới, đồng thời còn là một tay chơi dương cầm tuyệt vời. Năm chíntuổi vì một số nguyên nhân, cậu được đưa đến một nơi bí mật, tiếp tục luyệntập. Có thật vậy không?”
À, điều này không sai, lúc Hoa Lạc Lê tám tuổi đã gặp Hàn Tử Hiên về nông thôn dưỡngbệnh. Chín tuổi anh đã rất đẹp trai. Lớn lên, anh càng thêm tuấn tú.
“Điều tra của cậu thật chi tiết, có nhiều chuyện tôi đã quên mất.” Hàn Tử Hiêntiếp tục trả lời đầy khôn ngoan, không thừa nhận cũng không xác nhận.
“Vậy chúng tôi có thể kiểm tra cậu một chút không? Nghe nói chỉ số IQ của cậulà 188, chúng tôi thực sự rất hiếu kì.” Lại có một nam sinh đặt câu hỏi.
Hoa Lạc Lê nhìn Hàn Tử Hiên đầy ngưỡng mộ, anh lúc nào cũng giữ được thái độđiềm tĩnh, nụ cười bình thản, cứ như thể không thể có chuyện gì làm anh lúngtúng.
Hiện tại, chỉ có mình Hàn Tử Hiên tham gia vấn đáp cùng đám nam sinh. Đám namsinh này còn tò mò hơn cả con gái, xem ra tính tò mò của nam sinh mà nổi lên,họ còn nhiều chuyện hơn cả nữ sinh nữa.
“Được, tôi sẽ thành thực trả lời, trả lời đến khi các cậu vừa ý mới thôi.”
“Thật không? Thế thì tốt rồi. Ha ha... tôi đặt câu hỏi trước nhé.”
Đối mặt với một thiên tài trẻ tuổi IQ cao đến 188, đám nam sinh này cũng cóchút căng thẳng. Ngoài ra, vị thiên tài trẻ tuổi này còn đẹp trai như vậy, thậtlà khiến cho người ta cảm thấy sướng bụng vui mắt.
“Câu hỏi thứ nhất: Có ba người đi tìm chỗ ngủ, phòng trọ giá ba mươi đồng mộtđêm. Ba người, mỗi người góp mười đồng đủ ba mươi đổng đưa cho chủ nhà trọ.Nhưng ông chủ nhà trọ nói, hôm nay ưu đãi đặc biệt, chỉ lấy hai mươi lăm đồngthôi, móc ra năm đồng đưa tiểu nhị trả lại họ, tiểu nhị lén ăn chặn mất haiđồng, đưa lại cho bọn họ ba đồng, mỗi người nhận lại một đồng. Như vậy, ban đầumỗi người góp mười đồng, bây giờ mỗi người nhận lại một đồng, cũng có nghĩa làmỗi người mất mười đồng trừ một đồng bằng chín đồng, ba người mỗi người chínđồng, tổng cộng là ba nhân chín bằng hai mươi bảy đồng, cộng với hai đồng củatiểu nhị là hai mươi chín đồng, vậy còn một đồng tiền nữa mất đi đâu?” Thủ lĩnhđám nam sinh đặt câu hỏi xong, nhìn Hàn Từ Hiên rất đắc ý, thế nào, xem có thểgiải được không, ha ha...
Hàn Tử Hiên mắt sáng lên, chỉ cười nói:
“Trong số hai mươi bảy đồng đó đã bao gồm cả hai đồng tiểu nhị ăn bớt, phéptính đúng ra là hai mươi bảy đồng trừ hai đồng tiểu nhị giấu đi còn lại haimươi lăm đồng.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Đám nam sinh nhất loạt lên tiếng, đáp án đúng rồi.
“Còn tôi, tôi có hai câu hỏi tiếng Anh kiểu vòng vo đánh đố, là một cô gái đưara để thử trí tôi. Cô ấy năm nào cũng đạt trạng nguyên tiếng Anh, lợi hại vôcùng. Tôi theo đuổi cô ấy rất lâu rồi. Hai câu hỏi này, cô ấy đưa ra một tuầntrưóc, tôi còn chưa giải được, cũng đã nhiều lần cất công đi hỏi mấy sinh viênưu tú nhưng họ đều bó tay, cậu có thể giúp tôi không? Nếu cậu giải được, tôi vôcùng biết ơn.” Nam sinh đó đỏ mặt bối rối, vừa là hỏi vừa là nhờ.
“Được, tôi nhất định sẽ giúp cậu, nói đi.”
“Câu hỏi như thế này: Whose eyes never close?”
Hàn Tử Hiên nhãn cầu chuyển động lên xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồitrả lời: “Aneedle eye.”
Ánh mặt trời trượt dài, ve vuốt khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, rực rỡ nhưvầng hào quang tỏa sáng trên đầu thiên thần.
“Còn câu này nữa: What is the smallest bridge in the world? Hỏi vậy là có ý gì?” Nam sinh đó vội vàng lên tiếng, rõ ràng sợ bị aikhác chen ngang.
“Câu này cậu có thể trả lời là: The bridge of your nose. Đây là câu chơi chữ, chữ bridge ở đây có nghĩa làsống mũi, vậy cây cầu nhỏ nhất thế giới là sống mũi.”
“Ô, hay quá, hóa ra là như vậy. Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Đám nam sinh xung quanh nhìn Hoa Lạc Lê và Hàn Tử Hiên đầy ngưỡng mộ.
Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đã trốn vào trong cửa hàng mà người vẫn toát mồ hôihột. Hai người sở dĩ lo lắng như vậy là sợ đám nam sinh kia sẽ mạo phạm đếnhoàng tử Hàn Tử Hiên của bọn họ. Trời, thật khủng khiếp, nếu Hàn Tử Hiên cũngbị liên lụy thì phải làm sao đây? Xem ra Hoa Lạc Lê đúng là Sao Chổi rồi, ngườinào ở gần cô ta cũng sẽ bị vạ lây. Điều đáng hận là, mình cô ta đen đủi là đủrồi, đằng này dám lôi Hàn Tử Hiên chết cùng cô ta. Điều này thật quá đáng.Không thể tha thứ được.

“Trời! Cậu đúng là thiên tài trẻ tuổi.” Trong đám nam sinh rộ lên những tiếngkhen ngợi tài năng của Hàn Tử Hiên.
“Không phải đâu. Chỉ là tôi đọc nhiều sách hơn một chút, biết nhiều hơn mọingười một chút, cũng là chuyện thường tình mà.” Hàn Tử Hiên khiêm tốn đáp lại,anh cảm thấy sự việc ngày hôm nay dừng lại ở đây là tốt nhất.
Hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Hoa Lạc Lê rời khỏi nơi này.
“Chúng tôi còn mấy câu hỏi nữa muốn thỉnh giáo cậu. Cậu đúng là thần đồng nhưlời đồn đại.”
Một nam sinh cao hứng còn khoác vai Hàn Tử Hiên, thân thiết như anh em tốt,hoàn toàn quên mất mối hiềm khích ban đầu. Vấn đề là anh chàng đó quá thấp sovới Hàn Tử Hiên cao tới lm87, mà cả đám nam sinh ở đây đều thấp hơn Hàn Tử Hiênnửa cái đầu.
Hàn Tử Hiên chỉ đành mỉm cười bằng lòng. Xem ra người mà thông minh quá cũng cóchút phiền phức. Hoa Lạc Lê đưa tay kéo áo Hàn Tử Hiên. Anh đưa tay ôm cô vàolòng, bảo vệ cô.
“Tôi có một câu hỏi này, còn chưa ai có đáp án. Đó là có ba con chó làm thànhmột đội đi tới trước mặt bạn, bạn chặn con thứ nhất lại, hỏi sau nó còn mấy conchó nữa, nó nói còn hai con nữa, bạn lại đi tiếp. Bạn đi qua con chó thứ hai,hỏi nó sau còn mấy con, nó nói còn một con nữa. Cuối cùng bạn dừng lại chỗ conchó thứ ba, vẫn hỏi nó câu hỏi cũ: sau nó còn mấy con chó nữa, nó nhìn bạn vànói còn hai con nữa. Tại sao lại như vậy? Nói thêm chút, ba con chó đó không đithành vòng tròn.”
Tất cả đám nam sinh đều nhìn chăm chú vào Hàn Tử Hiên chờ đợi. Hàn Tử Hiên chópchớp mắt, tay phác một động tác, nói:
“Thực sự các bạn mới chỉ nhìn phía trước mà không nghĩ đến phía sau. Con chóthứ ba đã quay ngược lại, vì vậy nó thành con dẫn đầu, đi sau nó đúng là có haicon nữa. Cho nên nó mới trả lời như vậy”.
Tiếng “à, à” đồng thanh, rồi lại có người kêu lên: “Hóa ra là như vậy”. Cóngười vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao.
“Cậu có cảm thấy chúng tôi phiền phức quá không? Thực sự cũng không muốn làmmất nhiều thời gian của cậu. Đây sẽ là câu hỏi cuối cùng. Có một vị đại sư đưara câu hỏi, cũng là một câu đố như sau: Tôi thường ngày hay điên điên khùngkhùng làm ra rất nhiều lỗi sai. Có người nói, câu này có bốn lỗi sai. Xin hỏinhững lỗi sai ấy là chỗ nào?”
Hoa tử vi dọc đường rụng đầy trên quần áo mọi người, cổ áo Hàn Tử Hiên cũngdính đầy cánh hoa. Hoa Lạc Lê cẩn thận gom nhặt những cánh hoa ấy, cho vàotrong cuốn sách của mình.
“Đây thật ra là một câu đố chơi chữ, dễ làm cho mọi người mắc bẫy từ ngữ. Trongcâu này từ “lỗi sai” được nhắc đến ba lần, câu hỏi lại nói là “bốn lỗi sai”,cho nên đó chính là một “lỗi sai” nữa, do đó có bốn lỗi sai là như thế.”
Hàn Tử Hiên nói xong, chuẩn bị kéo Hoa Lạc Lê đứng dậy. Anh có chút chán nản,những câu hỏi đám nam sinh này đưa ra chỉ là dạng chơi chữ, không có chiều sâu.Nếu những bạn học ở Mỹ của anh mà biết anh đi giải đáp những câu hỏi như thếnày, chắn chắn bọn họ sẽ cười nhạo anh. Thật là học trăm nghìn, dùng một vài.Trí tuệ của anh vốn để dùng vào việc nghiên cứu y học, toàn là những vấn đềliên quan đến tế bào, vô cùng hóc búa. Nhưng vì Hoa Lạc Lê, anh phải giả trangthành loại ham hư vinh như thế này.
“Thật đúng là thiên tài, Hàn Tử Hiên, kết bạn với chúng tôi được không?”
“Đúng thế cậu đúng là người anh em tốt. Giải đáp mọi câu hỏi đâu ra đấy màkhông hề cau mày. Thật là tuyệt!”
“Hàn Tử Hiên, nghe nói thành tích âm nhạc của cậu càng lẫy lừng hơn nữa, chonên yêu cầu đối với bạn bè và bạn gái càng phải cao hơn người khác. Đúng rồi,Hoa Lạc Lê thực sự là bạn gái của cậu? Chúng tôi nghe đồn Hoa Lạc Lê hình nhưcũng là bạn gái của anh trai cậu. Hai anh em cậu cùng thích một cô gái, sẽkhông có chuyện gì chứ?” Đám nam sinh càng nói càng kích động, tiếng nói vanglên to và sắc lạnh bên tai.
Hàn Tử Hiên muốn dừng tất cả các câu hỏi lại, trả lời một cách lịch sự và khéoléo: “Đã như thế này, tôi nghĩ các cậu đều đã hiểu, tôi hà tất phải nhiều lờinữa.”
Từ anh toát ra sức hút kì lạ khiến các nam sinh cũng không thể dứt ra được.
“Đừng đi vội, Hàn Tử Hiên, nói chuyện với chúng tôi thêm chút nữa.
“Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên... có thể hỏi cậu thêm một câu nữakhông? Là ai đã đặt tên cho cậu vậy? Thực sự là cái tên này rất hợp với tínhcách của cậu. Tên nghe rất hay, đọc lên thấy nam tính nhưng lại rất thân thiện,hòa nhã.”

Trời đất! Đám nam sinh này mắc bệnh hết rồi. Làm sao có thể thích một ngườicùng giới như Hàn Tử Hiên đến thế chứ? Phải chăng họ muốn tham gia cuộc đuacùng các nữ sinh đây. Nhìn đám nam sinh điên cuồng vây quanh Hàn Tử Hiên, tìnhhình quả thật không kiểm soát nổi. Hoa Lạc Lê không nói được gì, chán nản, đámnam sinh này thật đáng ghét.
Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu quyết định xuất đầu lộ diện, tất cả chỉ vì để bảo vệcho hoàng tử của họ.
“Hey, đám ngốc này, có nhầm lẫn không, sao lại giữ chặt hoàng tử Hàn Tử Hiêncủa chúng tôi nhất định không buông như thế. Các anh có phải là mắc bệnh hếtrồi không? Không tìm nhầm đối tượng đấy chứ?” Hàn Ân Châu vội vã rẽ đám đôngbước vào.
Kim Xảo Tuệ đi sau cũng phối hợp, la tướng lên: “Các anh nhanh chóng dẹp ra chotôi, ai cho các anh dám cả gan bắt giữ hoàng tử Hàn Tử Hiên của học viện chúngtôi. Có phải các anh đều chán sống rồi không?”.
Giữa lúc Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ còn đang đánh giá tình hình, thì đột nhiênphía trước xuất hiện một đám nam sinh trường ngoài trong tay lăm lăm vũ khí,nào dao, nào gậy cùng tiến về phía bọn họ. Trước tình huống bất ngờ này, KimXảo Tuệ và Hàn Ân Châu chỉ còn biết đứng ngây ra tại chỗ, không phải chứ, băngnhóm đánh nhau à, sao lại thành ra thế này?
Đám nam sinh do Hàn Ân Châu gọi đến nhìn thấy đám nam sinh đang lại gần, bọn họbất ngờ nên có chút hoảng loạn, hét to: “Một băng nhóm khác của trường chúngtôi đang qua đây, trước đây do hiểu lầm nên chúng tôi đã có va chạm với bọn họ,nhưng chúng tôi tuyệt đối không để bọn họ làm hại Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên giờđã là anh em tốt của bọn tôi.”
“Hàn Tử Hiên, cậu mau đi trước đi, việc ở đây giao lại cho chúng tôi.”
“Đúng thế, chúng ta phải bảo vệ an toàn cho Hàn Từ Hiên.”
Đám nam sinh đó nói một cách đầy trượng nghĩa, ra sức dùng tay đẩy Hàn Tử Hiênvà Hoa Lạc Lê về phía sau. Hàn Tử Hiên chớp thời cơ, nắm tay Hoa Lạc Lê chạybăng băng về phía trước.
Còn Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu, hai người lúc này cũng nhanh chóng thức tỉnh,mau chạy mất - mạng người là quan trọng.
Trên đường, đám nam sinh kia cũng vùng theo truy đuổi, đánh nhau không được bỏqua kẻ có liên hệ với đối phương.
Hàn Tử Hiên giữ chặt tay Hoa Lạc Lê, hai người dắt tay nhau chạy trên con đườnghai bên trồng đầy hoa tử vi. Cánh hoa bay đầy trời, theo gió xoay vòng trênkhông trung tạo nên những vũ điệu đầy màu sắc, hương hoa tràn ngập không gian.Hàn Tử Hiên quay lại nhìn bắt gặp Hoa Lạc Lê đang mỉm cười ngọt ngào.
Ngoài cách chạy thẳng về phía trước, họ không còn lựa chọn nào khác. Và cũngbởi sợ mất nhau nên mới cảm thấy quý trọng giây phút bên nhau. Tử Hiên hi vọngcó thể dắt tay cô ấy cùng chạy mãi mãi. Chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi trờihoang đất trống, đến khi biển cạn đá mòn.
Họ đã chạy được rất lâu. Đi rất xa, rất xa khỏi học viện. Chạy qua bờ biển,chạy qua một cánh đồng xanh tươi, chạy đến bìa một khu rừng cây lá rậm rạp.
“Tử Hiên, chúng ta đã chạy đi rất xa rồi, bọn họ không đuổi nữa đâu.” Hoa LạcLê ngắt một bông hoa nhỏ, cài lên mái tóc.
“Đẹp không? Hi hi... chỗ này giống chỗ chúng ta từng chơi đùa ngày bé.”
“A, Lạc Lê không cần trang điểm cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi. Thiên nhiên làkhông gian đẹp nhất. Nơi này rất giống với chỗ chúng ta hay chơi đùa hồi nhỏ.”
“Ha ha, Tử Hiên, anh vẫn nhớ chuyện ngày bé? Thật không?” Hoa Lạc Lê chớp chớpmắt nhìn anh vẻ bất ngờ.
“Đương nhiên rồi. Trí nhớ của anh chắc chắn tốt hơn em.” Hàn Từ Hiên chỉ vào hồnước trước mặt nói tiếp: “Nhìn kìa, trên mặt hồ có rất nhiều bươm bướm và chuồnchuồn.”
“Ố, hay thật. Đẹp quá, đẹp thật đấy!” Buổi chiều cuối thu đầu đông, gió khẽthổi, đàn chuồn chuồn bay là là mặt nước trông như một phi đội trực thăng nhỏ,có lúc chúng bay cách mặt nước một khoảng, có lúc lại hạ thấp xuống để đuôichạm nhẹ vào làn nước, đùa với mấy ngọn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
“Anh Tử Hiên, sao chuồn chuồn lại muốn để đuôi chạm vào nước? Em thực sự rấtmuốn biết.” Hoa Lạc Lê tò mò hỏi.
“A, đó là một con chuồn chuồn mẹ đang đẻ trứng.” Hàn Tử Hiên nghiêng người thìthầm vào tai cô, hương sen trong hồ làm thần kinh cô bị kích động, hại cô nghĩngợi lung tung.
“À, thật sao? Đẻ trứng, ở đâu cơ? Trên mặt nước á? Em muốn đi xem thử.” Hoa LạcLê vội vàng đi đến bờ hồ, nhìn xuống mặt nước, chăm chú quan sát.
“Đứng đây có thể nhìn thấy, anh Tử Hiên.” Hoa Lạc Lê phấn khích.
Hàn Tử Hiên đi đến, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Để anh chỉ cho emxem...”.
Hơi thở của anh vừa ấm áp vừa thơm dịu, thực sự khiến người khác không thểkhông thưởng thức.
“Chuồn chuồn là loài côn trùng sống trên cạn, cả ngày bay trong không trung,nhưng ấu trùng của nó lại phải sống ở dưới nước. Để duy trì giống nòi, nó phảitìm một nơi có nước để đẻ trứng, trứng được thụ tinh phải có nước mới nở được,vì vậy khi chuồn chuồn chạm đuôi xuống nước là lúc chúng đẻ trúng, trứng chuồnchuồn bám vào cây thủy sinh trong nước, không lâu sau sẽ nở thành ấu trùng, gọilà giun nước. Giun nước ăn những ấu trùng phù du trong nước để lớn lên. Sốngtrong nước một thời gian, đợi đủ ngày, đủ tháng, những ấu trùng chuồn chuồn nàysẽ bám vào cành lá thủy sinh leo lên mặt nước, lột xác thành chuồn chuổn, baylượn trong không trung, đến mùa sinh sản lại tìm đến sông hồ, ao đầm để đẻtrứng...”
“Wow, thật vậy sao, trước đây em được biết bướm là do sâu biến thành, giờ lạibiết thêm chuồn chuồn là do giun nước biến thành. Ha ha... ở bên cạnh anh TửHiên, những điều mới mẻ mãi mãi không bao giờ học hết. Cho nên em sẽ mãi mãi ởbên anh, có được không? Anh Tử Hiên, anh sẽ không đuổi em đi, đúng không? Kể cảsau này, em già, em ngốc, em xấu xí, anh đều sẽ không đuổi em đi, được không?”Hoa Lạc Lê ngồi xổm bên bờ hồ nhìn Hàn Tử Hiên chờ đợi.
“Nha đầu ngốc, hoàng tử làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ công chúa để sống mộtmình chứ. Nếu có một ngày, vì bất đắc dĩ mà hoàng tử rời xa công chúa, thì lúcđó, trái tim hoàng tử còn đau hơn cả công chúa. Cho nên hoàng tử sẽ không ngungốc mà bỏ công chúa.”
Hoa Lạc Lê cảm động nhìn Hàn Tử Hiên, mắt nhòe hơi nước.
“Lạc Lê, em có nhìn thấy không? Hai con chuồn chuồn bay trên mặt nước chỗ đóđó, có lúc con đực lùi lại sau làm “bà đỡ” giúp con cái.” Hàn Tử Hiên chỉ vàohai con chuồn chuồn bay sát mặt nước, ở gần chỗ họ.
“Ô, nhưng vì sao lại muốn làm ‘bà đỡ’ ạ?” Hoa Lạc Lê hỏi lại.
“Bởi vì khi chuồn chuồn cái đẻ trứng xuống nước, chuồn chuồn đực sợ “vợ” nó lặndưới nước, cánh bị ướt, không bay lên được, cho nên chuồn chuồn đực đặt đuôicủa mình trên đầu con cái, đợi khi con cái đẻ xong sẽ kéo con cái bay lên. Thấythế người ta bèn gọi chuồn chuồn đực là ‘bà đỡ’.” Hàn Tử Hiên kiên nhẫn giảithích lần nữa.
“Ha ha... chuồn chuồn đực quả là đã hết sức làm tròn chức trách của một ‘ngườicha’.”
“Đúng thế. Phía trước hình như có rất nhiều hoa dại. Em có muốn qua đó xem thửkhông? Em sẽ thấy có rất nhiều loài hoa dại muôn hình vạn sắc đang đua nở.”
Hàn Tử Hiên chỉ tay ra phía xa xa, nơi có đám hoa dại đang kì trổ hoa, khoesắc. Những bông hoa dại nở đầu đông rực rỡ như mang hết sức sống của mình chốnglại trời đông lạnh giá. Hoa thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
“Wow, thật vậy sao, anh Tử Hiên, tầm nhìn của anh quả thật xa quá, luôn nhìnthấy những thứ người khác không nhìn ra. Lợi hại thật! Ở bên anh, em thấy mỗingày đều được biết thêm những điều mới mẻ. Hi hi…” Hoa Lạc Lê vui sướng chạynhảy giữa những vạt hoa dại.
“Chỉ cần em thích là được rồi.”
“Anh Tử Hiên, một khi em quen ở bên cạnh anh rồi thì anh không được bỏ rơi em,bởi vì nếu thế em sẽ rất buồn. Em thực sự sợ vì anh cái gì cũng tốt, cũng hơnngười, sau này em sẽ không để ý tới một người con trai nào khác, mãi mãi chỉyêu một mình anh Tử Hiên thôi.” Hoa Lạc Lê hít hít hương hoa, lớn tiếng thềthốt.
“Ha ha, Hoa Lạc Lê đúng là đồ ngổc.”
Hàn Tử Hiên hai mắt ươn ướt nhưng anh nhanh chóng kìm lại được, đưa tay vuốtmái tóc cô. Nếu có thể xin Thượng đế thương tình cho anh thêm chút thời gian.Anh thực sự quý trọng những phút vui vẻ bên cạnh Hoa Lạc Lê, những kỉ niệm mùahè năm anh chín tuổi luôn là mảnh hồi ức đẹp đẽ anh luôn mang theo bên mình.
Trong hồi ức, Hoa Lạc Lê tám tuổi là cái đuôi của anh. Cô ngoáy mông kể cho anhnghe câu chuyện cổ tích. Sau đó, anh sẽ trêu chọc cô. Hàn Tử Hiên vô cùng mongmuốn thời gian có thể dừng lại ở thời điểm đó. Mãi mãi dừng lại ở đó. Như vậythì cả đời này anh sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Hừm, Tử Hiên, anh mới chính là đồ ngốc. Lúc nhỏ đã nói với em, cưỡi bạch mã làĐường Tăng, thật là ghét chết đi. Anh muốn theo đuổi em? Hàn Tử Hiên, anh mớilà đồ ngốc.” Hoa Lạc Lê vui vẻ chạy nhảy giữa những bụi hoa, hoa cỏ rực rỡ,trời đất lung linh.
“Sự thật là Đường Tăng cưỡi bạch mã. Anh không lừa em.” Hàn Tử Hiên phản đối,đuổi theo cô giữa những bụi hoa, giống hệt như khi còn nhỏ. Khung cảnh đẹp nhưtrong câu chuyện cổ tích.
“Càng quá đáng hơn là tên ngốc Hàn Tử Hiên còn nói với em, cưỡi bạch mã ư,ngoài Đường Tăng còn có thể là ác quỷ, điều này càng không thể tha thứ, thật làcố ý phá hoại hình tượng bạch mã hoàng tử hoàn mĩ trong lòng em. Cho nên Hàn TửHiên từ khi chín tuổi đã là một tên đại ngốc. Tên đại ngốc này còn giành ăn táođỏ của em. Hừm... thật đúng là một kẻ xấu không đáng để tha thứ.”
Hai người vui vẻ đuổi bắt, không hề chú ý nhìn xuống dưới chân, ở đó có một cáibẫy thú được che kín.
“Á” một tiếng to, chân động trời đất.
Hoa Lạc Lê không chú ý, thụt xuống cái bẫy được phủ một lớp cỏ trên mặt, Hàn TửHiên cũng ngã xuống theo. Xung quanh tối đen, mặt trời dần dần lặn xuống mặthồ, ánh hoàng hôn mờ ảo.
“Anh Tử Hiên, sao anh lại nhảy xuống đây, thật là ngốc, nhảy mạnh như thế, anhcó bị thương ở đâu không? Cái bẫy quá nhỏ, hai người đứng sát vào nhau.” HoaLạc Lê hỏi giọng đầy lo lắng.
“Không sao, em biết không, lúc thấy em ngã xuống, anh lo lắng quá, chẳng nghĩngợi gì nhiều, lao xuống theo. Có khi vì em mắng anh là ngốc cho nên anh thànhtên ngốc thật rồi.” Hàn Từ Hiên cười cười, quan sát xung quanh.
“Vậy bây giờ chúng ta có kêu cứu không?”
“Bay này thợ săn chế tạo để bẫy những động vật khá lớn, bẫy không sâu lắm, ởđây hoa cỏ phong phú, chắc chắn có nhiều động vật ăn cỏ, có động vật ăn cỏ, tấtcó động vật ăn thịt, đặt cái bẫy ở chỗ này thật là nhất cử lưỡng tiện.”
“Ừ, nguyên nhân là như vậy. Nhưng chúng ta phải làm sao để thoát khỏi đây.”
“Không sao, em bước lên tay anh, anh kiệu em lên đầu, em lên rồi tìm người tớigiúp anh là được.” Hàn Tử Hiên vừa nói vừa ngồi xổm xuống, giục giã: “Lạc Lê,em mau trèo lên vai anh, anh đưa em ra khỏi đây.”
“Như vậy có được không?” Hoa Lạc Lê không nhẫn tâm trèo lên cánh tay Hàn TửHiên.
“À, yên tâm đi, anh tính không sai đâu. Mau lên đi, Lạc Lê. Phải cố gắng lên.”
“Được! Cố gắng!”
May mắn là Hoa Lạc Lê nhỏ nhắn, trọng lượng không nặng đến mức Hàn Tử Hiênkhông thể đỡ được.
Hoa Lạc Lê vô cùng vất vả, cuối cùng cũng trèo lên được mặt đất. Trời đã tốirồi. Cảnh vật xung quanh đã mờ mờ, nhìn không rõ nữa. Trong khoảng rừng này,Hoa Lạc Lê không tìm được đường ra, một chút phương hướng cũng không xác địnhđược.
Đứng trong rừng, mặt trời đã lặn, mặt trăng ẩn sau lớp mây dày, thi thoảng mấycon vật nhỏ bất ngờ chạy vụt qua Lạc Lê. Hoa Lạc Lê sợ hãi vô cùng, cô nghĩ,Hàn Tử Hiên hãy còn dưới hố, nhất định là anh sợ hơn cô. Nghĩ đi nghĩ lại, côquay lại, đến bên cái bẫy.
Bụp một tiếng nữa, lại nhảy xuống hố.
“Lạc Lê, sao em lại quay lại?” Hàn Tử Hiên lo lắnghỏi.
“Em... em... em không làm được, em không thể nào để anh lại đây một mình. Nếucó chuyện gì, em không thể tha thứ cho mình.” Hoa Lạc Lê cúi đầu lí nhí.
Bầu trời tối đen, xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc, nhưnước ve vuốt làn da, cảm giác thật mát mẻ. Nhưng lúc này Hoa Lạc Lê không cònthấy sợ, ngược lại cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Bởi vì anh Tử Hiên đang ởbên cạnh. Cô cúi đầu, lén quan sát anh, nhưng dù đã hết sức cẩn thận ánh mắt ấyvẫn bị con mắt phía sau của anh phát hiện.
Đột nhiên, má cô nóng bừng, ửng hồng lên, tim cũng nóng bừng, có lẽ vì cảnh sắcdiễm lệ xung quanh, giống như khắp mặt đất đang là mùa xuân chứ không phải mùađông, hoa dại nở rực rỡ xóa đi dấu vết mùa đông. Cuối cùng, cơn nóng càng lúccàng điên cuồng tăng lên, cảm giác này giống như là có một cơn gió nóng đangngủ quên trong người nay bỗng được đánh thức.
Cô và anh cùng mắc kẹt trong một cái bẫy nhỏ, giày bị lún sâu trong đám đất bùnnhão nhoét của đáy hố, hơi bùn bốc lên ngai ngái, nhưng không làm cho họ ngừngviệc hít thật sâu mùi hương hoa tử vi từ nơi xa đưa lại.
Hoa Lạc Lê cúi đầu, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, đột nhiên cômuốn được mắc kẹt cùng anh tối nay, trong cái bẫy này, không cần thoát ra. Tậnđáy lòng cô dù có chút sợ hãi khi phải ở lại chốn rừng núi âm u trong đêm tốinhưng lại cũng có một niềm vui âm thầm lan tỏa, niềm vui được ở bên nhau.
“Em có sợ không? Ở đây tối đen, lại không được về nhà. Biết vậy sao còn nhảyxuống?” Tiếng Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng, ấm áp truyền lại trong đêm tối - giọng nóicủa anh giống như giọt sương mai đậu trên lá trúc, long lanh tinh khiết, làmcho Hoa Lạc Lê cứng người giây lát.
Hoa Lạc Lê khẽ khàng hít hà hương thơm hoa cỏ trên người anh, mùi hương đó cùngvới hương sen trong hồ vấn vít quanh mũi, cảm giác thật thoải mái dễ chịu.
“Em cũng không biết, chỉ là nghĩ có một mình anh ở dưới, cho nên nhảy xuống.Bởi vì em sợ anh một mình sẽ cảm thấy đơn độc.” Hoa Lạc Lê khẽ đem những suynghĩ trong lòng mình nói ra với Hàn Tử Hiên, nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tử Hiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuyên màn đêm, giống như hai ngôi saosớm trên bầu trời đêm, cứ như vậy, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu.
Xung quanh yên lặng quá, yên lặng tới mức Hoa Lạc Lê có thể nghe thấy nhịp timrộn ràng, hơi thở gấp gáp của chính mình. Ánh trăng như nước, chảy tràn trênmái tóc nhuộm vàng của Hàn Tử Hiên, như bao quanh đầu anh một vầng hào quangcủa thiên thần. Ánh trăng bàng bạc cũng soi sáng khuôn mặt đẹp trai của anh,từng đường nét hiện lên dưới ánh trăng càng thêm hoàn mĩ. Lông mi của anh dàyvà dài, uốn thành một vòng cung đẹp đẽ như vành trăng lưỡi liềm đang khẽ rungrinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.