Chương trước
Chương sau
Vôtình anh nhìn sang bên cạnh, rèm cửa sổ đã được kéo lên, trên lớp cửa kính thấpthoáng bóng anh, lông mày nhíu lại, miệng nhếch lên, tay nắm chặt. Bất kể lànhư thế nào, anh cũng phải thừa nhận rằng, lần này anh về nước là để hoàn thànhmột cam kết. Cho dù hiện tại lời hứa này chưa thể thực hiện được, nhưng anhnhất đinh sẽ cố gắng, cố gắng thực hiện cho bằng được.
Hoa Lạc Lê và Hàn Tử Ngang vẫn tiếp tục giằng co. Còn Trương Lộ Lộ mỗi khi gặpanh chàng “dị tính” này là quên ngay bản thân là người “đồng tính”. Xem ra,định luật vạn vật hấp dẫn nói không sai: cùng dấu thì đẩy nhau, trái dấu thìhút nhau.
Hàn Tử Ngang này thực sự là đáng ghét quá.
Không có chuyện gì cũng chặn đường cô. Cả lần trước nữa, khi cô đang trên đườngtới chăm sóc đám hoa hồng ở vườn hoa sau trường, lúc đi qua sân bóng rổ, “binh”một tiếng đã thấy quả bóng rổ đỏ tươi bay thẳng vào người làm cô ngã bay rađất, phân bón hoa đổ tung tóe xung quanh.
Chủ nhân của quả bóng đó tất nhiên là Hàn Tử Ngang. Và đương nhiên là anh ta cốtình làm như vậy, nhất định không buông tha cô, hành động trả thù nhỏ mọn nhưvậy chỉ có thể là của bọn tiểu nhân. Phân bón bị đổ hết, cô thì không sao nhưnghoa hồng không có phân bón làm sao chống chịu được cái lạnh của mùa đông? Vìvậy, Hoa Lạc Lê hiện tại quyết định không nhẫn nhịn nữa, bắt đầu sử dụng vũ lựcđể tự vệ, đúng, phải chống lại anh ta, cho anh ta biết tay - cô sẽ thừa lúc anhta sơ ý, hey, đá cho anh ta một cái rồi vùng bỏ chạy.
Hoa Lạc Lê đã sắp sẵn một kế hoạch phản kháng “hoàn hảo” như thế trong đầu,chuẩn bị thực hiện thì đằng sau bỗng vang lên tiếng gọi.
“Anh...” Hàn Tử Ngang quay lại nhìn thấy Hàn Tử Hiên, khuôn mặt lạnh như băngngay lập tức dịu hẳn lại, thậm chí anh ta còn mỉm cười với Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên đứng đó mỉm cười đáp lại, ánh mặt trời bao bọc toàn thân, nụ cườicủa anh đẹp đến mức ngừng mây lặng gió, khung cảnh xung quanh trở nên thanhkhiết giống như trong một bức tranh thủy mặc, chỉ là mấy nét bút chấm phá thôinhưng cảnh sắc hiện ra lại vô cùng quyến rũ - trên thế giới này có thể còn mộtthanh niên nào thanh lịch và tuấn tú như anh?
Hoa Lạc Lê đỏ bừng mặt vì Hàn Tử Hiên xuất hiện sao? Tử Hiên cao lớn như vậyrồi nhưng dáng vẻ thanh tú và phong thái nho nhã vẫn y như xưa. Thậm chí cànglớn càng đẹp hơn, cho dù là nam giói nhưng sự cuốn hút của anh quả thật khiếnngười ta khó có thể cưỡng lại được. Khí chất và dung mạo, cái nào ở anh cũnghơn người.
Lúc này, dưới ánh mặt trời, rất nhiều cánh hoa tím bay bay, đậu trên tóc, trênquần áo anh. Hương hoa ngọt ngào nhẹ nhàng dâng lên mũi, khiến người ta có cảmgiác thư thái dễ chịu. Có lẽ Hàn Tử Hiên xuất hiện mới khiến Hoa Lạc Lê thấythoải mái như thế.
Dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt của Hàn Tử Hiên cũng như thẫm lại, vừa ấm áp, vừaquan tâm, ánh mắt ấy nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lướt qua và dừng lại trên khuôn mặtHoa Lạc Lê.
Hoa Lạc Lê đột nhiên cảm thấy loài hoa tử vi kia thật giống cô, trái tim côkhông ngừng nhảy múa trong lồng ngực, những cánh hoa tím dường như hiểu tâm ýcủa cô, cũng không ngừng nhảy múa trong gió, vui mừng đến run rẩy, nếu khônglàm sao chúng có thể vui vẻ tung bay trong gió như thế được.
Là vì vui vẻ. Bởi vì nhìn thấy Hàn Tử Hiên là sẽ cảm thấy phấn khích!
Cánh hoa tím nhạt, từng cánh, từng cánh, lặng lẽ lặng lẽ rơi xuống người anh,hương hoa lưu lại trên quần áo, dần dần thấm cả vào người anh.
“Em đến đây làm gì?” Hàn Tử Ngang hai tay chống hông, hỏi Hàn Tử Hiên với giọngkhông vui.
Hàn Tử Hiên mặc dù biết trước anh trai sẽ có phản ứng như thế nhưng trước tháiđộ khó chịu của Hàn Tử Ngang, anh vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa.
“Hôm nay bố bảo anh em mình phải về sớm.”
“Chơi mệt, anh sẽ tự biết đường về.” Hàn Tử Ngang bước về phía Hàn Tử Hiên, gấuquần thể thao của anh ta khẽ chạm đất kêu loạt xoạt trong gió.
Mắt Hàn Tử Hiên khẽ nháy một cái, Hoa Lạc Lê lập tức hiểu ý. Từ Hiên từ nhỏ đãhay dùng ám hiệu đó với cô, đây là bí mật giữa họ, ha ha, thật không ngờ anhvẫn còn nhớ chúng.
Hoa Lạc Lê biết mình phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ ngàn năm có một này, côđành dẹp ý định ngắm nhìn cặp sinh đôi này sang một bên, trước mắt phải chạytrốn, thế là cô nắm tay kéo Trương Lộ Lộ còn đang mê mẩn ngắm thần tượng chạytrốn cùng mình: “Ôi, tớ quên mất là còn bài tập chưa làm xong, Lộ Lộ, bọn mìnhquay về lớp học thôi.”
Hàn Tử Ngang đứng ngây người nhìn theo bóng hai người khuất dần, hoa tử vi bayđầy trời rồi từ từ rụng đầy mặt đất. Anh quay lại khẽ lườm Hàn Tử Hiên, ánh mắtcó phần dị thường, sau đó hỏi một câu:
“Em thích Hoa Lạc Lê?”
Hàn Tử Hiên không nói lời nào, lặng lẽ nhìn anh trai, có lẽ anh cũng bất ngờkhi bị hỏi thẳng như thế.
“Nhưng, anh nói cho em biết, Hoa Lạc Lê là của anh.” Ngọn lửa trong mắt Hàn TửNgang càng lúc càng bùng lên dữ dội, như có chút độc đoán, có chút ương ngạnh,có quyết tâm khẳng định.
Hàn Tử Hiên ôm chặt cây vĩ cầm trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh im lặng,tiên đến trước mặt anh trai. Hương sen từ hồ theo gió bay lơ lửng trong khôngtrung.
Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ đã đi đến chân cầu thang, lặng lẽ tiến đến đứng saulưng Hàn Tử Hiên. Kim Xảo Tuệ nhìn qua là hiểu ngay đang xảy ra chuyện gì. Ánhmắt cô tối thẫm lại, linh tính mách bảo cô rằng mổỉ quan hệ giữa Hàn Tử Hiên vàHoa Lạc Lê rất đặc biệt, có thể giữa hai người có một bí mật không thể tiết lộcho người khác. Vậy nên cô quyết định tự mình sẽ bí mật điều tra về Hoa Lạc Lê.Kim Xảo Tuệ đương nhiên không đời nào dễ dàng chịu nhường Hàn Tử Hiên cho bấtkỳ người con gái nào khác. Và đương nhiên bình hoa di động Hàn Ân Châu nàykhông phải là đối thủ của cô. Nhưng Hoa Lạc Lê lại khác. Qua những hành độngcủa Hàn Tử Hiên, Kim Xảo Tuệ nhận ra anh rất quan tâm đến cô gái ấy. Nếu HoaLạc Lê rời khỏi học viện, chẳng phải Hàn Tử Hiên sẽ thuộc về mình cô hay sao?
Đi được nửa đường, Hoa Lạc Lê rẽ vào phòng vệ sinh, bỏ mặc con chim bồ câu LộLộ thơ thẩn một mình.
Hoa Lạc Lê vội vội vàng vàng chạy trên con đường nhỏ dẫn đến khu vườn hoa phíasau học viện. Ánh chiều tà chênh chếch chiếu xuống những luống hoa, ánh sáng đỏtía xuyên qua những chồi non mơn mởn, xuyên qua đám lá xanh làm chúng thêm bóngmượt, căng tràn nhựa sống. Một cơn gió thổi qua, cành lá đung đưa trong gió,những đóa hoa hàm tiếu cánh mỏng rung rinh, dường như cây lá của cả khu vườnđang hân hoan chào đón cô.
Quả nhiên không phụ công người, hoa hồng đã bắt đầu nở rồi. Bà ngoại Lạc Lê đãnói, sau khi tặng người kia chín trăm chín mươi chín bông hồng, tình yêu củahai người sẽ được thiên trường địa cửu. Cho nên, Hoa Lạc Lê quyết định tặng hoahồng cho Hàn Tử Hiên hàng ngày, ngày đầu tiên là một bông, ngày hôm sau là haibông, hôm sau nữa là ba bông... Cứ như vậy, hôm sau nhiều hơn hôm trước, kiêntrì cho đến khi tặng đủ chín trăm chín mươi chín bông hồng mới thôi.
Ngày nào cũng vậy, vào lúc năm giờ sáng, khi mặt trời mới bắt đầu nhô lên từphía đường chân trời, chiếu những tia nắng đỏ rực báo hiệu bình minh, Hoa LạcLê một mình cất bước trên đường.
Qua học viện tiến vào con đường với hàng phong đỏ hai bên, đi hết con đường làtới cổng biệt thự Hoàng tử - nhà Hàn Tử Hiên. Đó là một ngôi biệt thự xây theophong cách châu Âu khuất dưới bóng cây cổ thụ xanh um, từ đằng xa nghe thấytiếng nhạc nước êm ái du dương, càng lại gần tiếng nhạc càng rõ, nghe đồn đàiphun nước được thiết kế kì công này chính là điểm đặc biệt nhất của biệt thựHoàng tử.
Hoa Lạc Lê cắt một bó hồng nhỏ, tổng cộng là ba mươi sáu bông, bọc cẩn thậntrong lớp bóng kính, đứng dựa vào hàng rào sắt sơn tím uốn hoa chờ đợi. Một cơngió lạnh đột ngột thổi tới, Hoa Lạc Lê bất giác rùng mình, tay nắm chặt bó hoa.Nhưng bàn tay vô tình nắm chặt quá khiến gai hồng đâm sâu vào da thịt, nhữngvết thương cũ do gai đâm còn chưa kịp liền miệng giờ lại tiếp tục rỉ máu.
Rất nhiều lần, Hoa Lạc Lê tự hỏi vì sao ngày nào cô cũng tặng hoa hồng cho HànTử Hiên? Nhưng cho đến giờ cô vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ là muốn tặngcho anh, đơn thuần là muốn tặng hoa cho anh mà thôi. Cũng có lúc, cô tự hỏi côcó thực sự muốn làm việc này? Nhưng cuối cùng cô vẫn không tìm thấy đáp án. Cônghĩ, cho dù anh không cần, cô cũng cứ tặng hoa cho anh. Lại cũng có đôi khi,cô tự hỏi tại sao lại tặng anh hoa hồng mà không phải là một loại hoa nào khác?Trong muôn vàn loài hoa, chỉ có hoa hồng, duy nhất hoa hồng xứng đáng là loàihoa biểu trưng cho tình yêu, cho nên khi cô tặng hoa hồng cho Hàn Tử Hiên thìkhông có nghĩa là cô tặng hoa cho anh, mà là cô đang dâng tặng anh tình yêu củamình - một tình yêu vô bờ bến.
Điều Hoa Lạc Lê lo sợ nhất lúc này là nếu nhà Hàn Tử Hiên cũng có một khu vườntrồng đầy hoa hồng thì việc cô tặng hoa cho anh sẽ trở thành vô duyên và thừathãi. Hoa Lạc Lê còn đang suy nghĩ miên man thì đã thấy anh từ xa đi lại, nhìnthấy anh mỉm cười từ xa...
Anh Tử Hiên còn chưa biết là mình mang hoa tặng anh ấy. Anh ấy chắc sẽ thích nóchứ?
Bây giờ đã là cuối thu, trời sắp vào đông, cơn gió lạnh lùa qua tay áo cô nhưcon dao sắc cắt vào da thịt. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên quan sát, ánh bình minhđã lướt tới ban công căn phòng phía đông trên tầng thượng.
Ai mà dậy sớm như vậy? Hoa Lạc Lê tò mò nhìn lên đó, thấy có người đi về phíacửa sổ, mở rèm để ánh mặt trời chiếu qua cửa kính rồi đi vào phòng. Bóng ngườiđó đổ dài bất động trong phòng, bên ngoài ánh nắng làm tan dần lớp sương mùbuổi sáng, vài cơn gió thổi lăn những giọt sương sớm còn đọng lại trên cành lá.Khung cảnh biệt thự như một bức tranh thủy mặc trải dài, ánh sáng như nét bút,mây khói như hòa quyện cùng gió bụi... thành một dòng suối nhỏ... lòng suối đầyđá cuội... nước cạn... dưới làn sương mù huyền ảo của một buổi sáng thu đông...nước cạn và đá cuội lộ ra...
Người đó mở cửabước ra ngoài ban công, đúng lúc mặt trời ló rạng sau những đám mây, ánh nắngvàng rực tỏa chiếu khắp nơi, phủ một lớp hào quang lên người. Hoa Lạc Lê thấyvậy vội vã nấp kín sau thân dừa cao.
Gió lạnh buốt như dao, sượt qua trán, xuống má Hoa Lạc Lê, thế nhưng cô khôngxuýt xoa mà lại khẽ lẩm bẩm, Hàn Tử Hiên, sao anh lại dậy sớm như vậy, mùa đônggió rất lạnh, anh mau vào trong phòng nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.
Mấy chú chim non trên cây hót ríu rít, tiếng hót nghe như đang cảm thán trướccái lạnh: “Trời lạnh quá, trời lạnh quá...”
Hoa Lạc Lê đưa hai tay chà xát mặt, hai chân cũng khẽ nhún nhảy cho đỡ lạnh,lúc này mới phát hiện trên đầu mũi mình có bám một lớp tuyết mỏng, là tuyếtthật ư? Tuyết đã rơi rồi ư? Đúng là những bông tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Hoa Lạc Lê dụi dụi mắt, phát hiện Hàn Tử Hiên không còn đứng trên ban công nữa,anh đúng là thiên sứ giáng trần. Bởi chỉ vì anh mà ánh sáng tồn tại, bầu trờilúc này dày đặc mây đen, chuẩn bị cho cơn mưa tuyết đầu tiên - những bông hoatuyết trắng tinh, từng bông, từng bông rơi xuống nền đất giống như tơ liễuthướt tha buông hai bên bờ sông Giang Nam.
Hoa Lạc Lê quay người, nhanh chóng đi về phía học viện. Không hiểu sao từ trongđáy mắt một dòng lệ nóng trào ra, giống như mầm xuân mọc sau cơn mưa, giống nhưthác nước tuôn trào không thể nào ngăn lại được.
Hoa Lạc Lê sinh ra tại một thị trấn miền Nam xa xôi, lần đầu tiên nhìn thấytuyết rơi, cũng là lần đầu tiên dưới ánh bình minh, may mắn nhìn thấy Hàn TửHiên.
Hàn Tử Hiên quá nổi tiếng, mới đến học viện đã khiến tất cả các nữ sinh bị hấpdẫn, cuồng tín theo đuổi. Đã thế thành tích học tập của anh còn quá xuất sắckhiến cho các giảng viên ai cũng hài lòng.
Hoa Lạc Lê tự nhủ chỉ có thể đứng xa mấy trăm mét trộm nhìn anh, bởi bên cạnhanh lúc nào cũng có một đội ngũ đông đảo những cô nàng hâm mộ, không còn chỗcho cô tiến lại nói với anh một lời.
Hàn Tử Hiên đã thay đổi rồi.
Hoa Lạc Lê cảm thấy Hàn Tử Hiên của mười năm trước và Hàn Tử Hiên của bây giờkhác xa quá.
Vào học viện mấy tháng rồi, Hàn Tử Hiên chưa một lần chủ động nói với cô câunào. Hoa Lạc Lê trong lòng cảm thấy rất buồn. Anh rõ ràng nhận ra cô nhưng lạithường xem cô như người xa lạ. Tuy nhiên, Hoa Lạc Lê mười tám tuổi cũng khôngcòn là cô bé thích Hàn Tử Hiên của mười năm trước nữa. Thầm thương trộm nhớ,cảm giác rất dễ chịu, cho dù không thể diễn tả rõ ràng.
Đây là bí mật của Hoa Lạc Lê, cô giữ nó cho riêng mình - ngày ngày cứ bốn giờsáng cô thức dậy, đi đến vườn hoa sau học viện chọn hoa, đến năm giờ thì manghoa đến tặng anh, hàng ngày cô đều chờ đón thời khắc mang hoa hồng tặng chohoàng tử của cô...
Hàn Tử Hiên ngồi trong thư phòng, tập trung suy nghĩ để lý giải sự việc này.Không nhớ bắt đầu từ khi nào, cứ năm giờ sáng hàng ngày, anh ra cổng là lạinhận được một bó hồng để sẵn ở đó.
Hoa rất tươi, thậm chí trên cánh hoa đỏ thắm vẫn còn đọng những giọt sương sớmlong lanh. Cánh hoa che giấu nhị vàng phía trong phải chăng ẩn chứa một tráitim tinh tế và nhạy cảm? Trên tấm thiệp ghi dòng chữ: Tặng Hàn Tử Hiên - hoàngtử của em. Đã ba mươi lăm ngày qua, không một ngày nào thiếu. Không bao giờgián đoạn, cho dù trời mưa gió.
Hôm qua, bác quản gia Hàn lúc mang hoa lên phòng anh đã không nén nổi tò mòhỏi: “Nhị thiếu gia, lại là hoa hồng, thật đẹp quá. Cậu nói xem, là ai tặng cậuvậy? Haiz, cậu nhìn xem, hôm nay là mười bông hồng phấn, mười lăm bông hồngvàng và mười bông hồng đỏ.”
Anh rời mắt khỏi chồng sách, quay lại cười với bác Hàn: “Cháu cũng không biếtnữa” rồi tiếp tục cầm bút lên ghi lại những nốt nhạc quan trọng.
“Nhị thiếu gia, cậu không quan tâm tiểu thư nào đã tặng hoa sao?”
“Bác Hàn, gần đây bệnh viện có gọi điện đế không?” Anh không trả lời câu hỏicủa bác Hàn mà hỏi lại. Sự việc cả đời không thể quên đã xảy ra từ khi anh cònnhỏ, sau đó không chuyện gì có thể khiến anh bận tâm nữa.
“Bệnh viện có gọi điện tới, nói là thuốc sẽ sớm được gửi tới, nhị thiếu gia yêntâm. Viện trưởng Trương đánh giá rất cao bài luận của cậu, ông ấy hi vọng cóthể cùng cậu tiếp tục thảo luận thêm.”
“À, mai là cuối tuần, bác gọi cho viện trưởng Trương, nói là mai cháu sẽ quađó.” Hàn Tử Hiên đứng dậy, thu gọn sách, chuẩn bị xuống nhà ăn sáng.
“Nhị thiếu gia, còn hoa này…” Bác Hàn do dự chỉ chỉ vào những bông hồng đangcắm trong bình.
“Cháu biết rồi. Cháu xuống nhà trước đây.” Hàn Tử Hiên lấy ra một cuốn sáchdày, nhặt mấy cánh hoa, dùng vải bông lau sạch, đặt vào trang sách, rồi gấp sáchlại. Một mùi hương sực nức đưa lên mũi, vấn vít mãi không phai.
Anh nhìn đám lá xanh biếc còn vương lại hương thơm của bùn đất, phần cành hoacòn chưa cắt hết gai. Nếu là hoa mua ở cửa hàng hoa thì không thể nào cònnguyên cả đất và gai như thế này được. Hơn nữa, làm gì có cửa hàng hoa nào mởcửa từ lúc bốn, năm giờ sáng. Lẽ nào người tặng tự trồng hoa? Đây rõ ràng làhoa hồng Pháp nghìn cánh - loài hoa rất quý nhưng cũng rất khó trồng. Chuyệnnày thật sao? Thực sự có người kiên trì đến vậy sao?
Hồng Pháp nghìn cánh quý không chỉ vì hương sắc vượt trội mà còn vì nó đòi hỏisự chăm sóc rất kì công, lại chỉ ra hoa một lần trong đời, cây hoa cũ năm saukhông ra hoa nữa, cho nên sản lượng thấp hơn các loài hoa khác. Nhưng cũngchính vì thế mà loài hồng Pháp nghìn cánh này được tôn vinh là “nữ hoàng củavương quốc hoa.”
Hồng Pháp nghìn cánh đa phần là màu hồng phấn, ngoài ra cũng có những màu khác,nhưng điểm khác biệt lớn nhất là ở đài hoa. Đài hoa của loại này nhẵn bóng,không có gai trong khi đài hoa của các loại hồng khác có rất nhiều gai nhọn.Hương thơm cũng rất khác. Hồng nghìn cánh là loại hồng thơm nhất của Pháp. Hơnnữa, vì cả đời chỉ cho hoa một lần duy nhất nên nó mang thông điệp - cả đời nàyvĩnh viễn chỉ yêu một người.
Không bỏ cuộc thật sao? Hàn Tử Hiên cúi mặt, anh thực sự muốn biết, người tặnghoa có thể duy trì đến bao giờ? Cố chấp được bao lâu? Kiên trì được bao lâu?
Mùi hương hoa dâng lên khiến trong lòng anh không ngừng cuộn lên câu hỏi: Ai đãtặng hoa? Rốt cuộc người đó là ai? Nhưng cho dù là ai thì anh cũng chẳng quantâm. Thứ anh quan tâm lúc này chỉ có sách báo. Anh thực sự chỉ muốn biết đáp áncủa những việc liên quan đến sách báo.
Bất kể là người ấy có biết hay không, Hàn Tử Hiên đã quyết định - nhất địnhphải giữ khoảng cách, coi nhau như người xa lạ, với anh và người ấy đó là giảipháp an toàn nhất.
Hàn Tử Hiên chỉ thích cây cỏ sống trong tự nhiên, với anh, hoa hồng cắm trongbình đã chết vì nó không còn rễ, không thể phát triển thêm được nữa. Mùa đôngđến rồi, hoa hồng nhất định sẽ héo tàn. Hãy để tất cả theo tự nhiên, kết thúcđi. Đôi khi tàn nhẫn cũng là một hình thức cứu rỗi màu nhiệm. Cho nên anh khẩncầu Thượng đế không để cho họ có cơ hội tương phùng, vĩnh viễn không bao giờgặp lại. Thế mà giờ đây, trái tim anh đầy ắp hình ảnh của người đó - là Hoa LạcLê.
Anh rất ghét học nhạc, cũng không thích vĩ cầm, lại càng không thích đến họcviện. Nhưng bởi có Hoa Lạc Lê nên anh sẵn sàng đi học. Hàn Tử Hiên ngày ngàylưng đeo hộp đàn, thong dong đi trên những con đường đầy bóng mát trong trường,trong lòng anh dâng lên một ước muốn mãnh liệt, một niềm vui không thể giảithích: niềm hi vọng có thể gặp được Hoa Lạc Lê, được đứng từ xa nhìn cô.
Bất kể là giờ tự học hay giờ giải lao anh đều tìm ra một lý do thông minh đểthoát khỏi đám đông, lên lầu thượng nhìn ra xa tìm kiếm bóng dáng nữ sinh mặcváy xanh lam. Mỗi lần nhìn anh đều thấy cô vụng về nhưng rất đáng yêu, nhất cửnhất động của cô đều khiến người khác không khỏi bật cười.
Khi Hoa Lạc Lê cười, trên má trái sẽ xuất hiện lúm đồng tiền; chỉ là một vếtlõm nhỏ mà khiến nụ cười ấy trở lên ngọt ngào làm sao, nụ cười đi thẳng vàotrái tim anh và tan chảy trong đó.
Khi Hoa Lạc Lê nói chuyện, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra dưới đôi môi hồng,vô cùng dễ thương.
Mắt Hoa Lạc Lê đưa đi đưa lại linh hoạt, con ngươi đen láy như ngọc trai đenlấp lánh, có lúc lại cảm thấy đôi mắt ấy trong veo như nước hồ mùa thu, có thểnhìn thấy đáy, có lúc lại thấy đôi mắt ấy mênh mang như dòng suối, không thểnắm bắt.
Hoa Lạc Lê thích nhất là mặc váy màu xanh lam, cho dù là váy ca rô màu xanh lamnhạt, váy xòe màu xanh lam, hay váy chữ A xanh lam tươi sáng đều khiến cô nổibật giữa đám váy ren công chúa cầu kì của những nữ sinh khác.
Hoa Lạc Lê không thích làm điệu cho mái tóc, cô luôn buông tóc tự nhiên xuốnghai vai hoặc bện thành hai đuôi sam thắt nơ hồng. Theo bước chân cô, chiếc nơnhìn như đôi cánh bướm hồng xinh đẹp dập dìu vỗ cánh, cũng có lúc trông giốngnhư lá phong rung rinh trong gió.
Hoa Lạc Lê thích nhất là táo đỏ, đồ uống thích nhất là sữa tươi, còn thích cầmsách, ngồi tựa vào gốc phong ngắm hoàng hôn, đọc sách chỉ là cái cớ vì cô khônghề nhìn vào cuốn sách, việc cô làm chỉ là ngồi thẫn thờ ngắm mặt trời lặn.
Trừ Hoa Lạc Lê, chỉ có Hoa Lạc Lê, mãi mãi là ba chữ - Hoa Lạc Lê - trong nhậtkí của anh trang nào cũng có cái tên này. Hoa Lạc Lê mười tám tuổi vẫn giốnghệt Hoa Lạc Lê lúc tám tuổi: nhí nhảnh dễ thương, ngây thơ cả tin, rất dễ bịngười khác lừa. Cho nên Hàn Tử Hiên, anh là hiệp sĩ do Thượng đế phái xuống đểbảo vệ cho Hoa Lạc Lê.
Ngay từ nhỏ anh đã cảm thấy che chở cho Hoa Lạc Lê là trách nhiệm của mình. Mặcdù hầu hết thời gian là anh trêu chọc cô, không phải bảo vệ cô.
Hôm nay Hàn Tử Hiên dậy rất sớm, vì thói quen nghiên cứu y học vào sáng sớm vàcũng còn vì cuốn sách có ép cánh hoa hồng đó nữa.
Hôm nay, trời có sương mù, màn sương giống như một tấm voan mỏng trong suốt đếnkì ảo phủ trên cảnh vật, bóng trăng mờ nhạt, ráng hồng nhẹ bay. Hàn Tử Hiên nhưthường lệ tiện tay nhấc một cuốn sách đặt trên đầu giường giở ra xem. Giở đượcmấy trang đã thấy hương hoa theo gió đưa lên mũi.
Lại đổi lấy một cuốn khác, mấy cánh hồng đỏ thắm rơi ra từ cuốn sách, đường vântrên cánh hoa tuy mảnh nhưng rõ nét, trên bìa sách có dấu vết của nước hoa.
Lại đổi thêm một cuốn khác, những cánh hoa bất ngờ rơi lả tả, hồng vàng, hồngtrắng, hồng đỏ, hồng phân, loại nào cũng có.
... Hoa bay đầy trời, rụng cả xuống người, tô điểm cho vạt áo của anh, hươnghoa sực nức luồn trong gió, mùi hương này sao lạ vậy, dường như không chỉ cóhương hoa hồng mà còn có hương thơm của cả những loài hoa khác, sao mà cànggiấu càng thơm, càng ủ càng nồng, càng thơm ngát càng đau lòng.
Anh đưa tay ôm tất cả sách có trên đầu giường, vô thức đưa lên mũi ngửi mớiphát hiện ra cho dù anh có trốn vào đâu cũng không thể thoát khỏi mùi hương này- lòng bàn tay cũng đã thấm đẫm hương hoa. Hàn Tử Hiên ngồi ngây bên mépgiường, rồi anh khẽ cười, bất lực - toàn là tự lừa dối mình.
Gió lạnh thổi, có vẻ trời đã vào đông, hoa hồng vẫn nở như cũ - nhận định sailầm đầu tiên của anh.
Hôm nay là ba mươi sáu bông.
Ngày hôm qua, khi ba mươi lăm bông hồng được đặt trên bàn trước mặt anh, anhmới thực sự nhận ra hoa hồng vẫn nở - cho dù mùa đông.
Khi anh mở cửa phòng bước ra ngoài ban công, bất ngờ phát hiện bó hoa hồng đãdựa sẵn ngoài hàng rào sắt nhà mình, một bó hoa to, đủ màu sắc phối hợp rất hàihòa. Ba mươi sáu bông hồng hé nở, tươi tắn khác thường như ba mươi sáu ngọn lửathiêu đốt tâm trí anh. Ngoài trời đang có tuyết rơi, trời lạnh hơn mà sao timanh lại nóng rực?
Hàn Tử Hiên bước vào trong phòng, bí mật quan sát động tĩnh bên ngoài. Cuốicùng, trong màn sương mờ ảo anh cũng nhìn thấy người ấy, một cái bóng xanh xinhđẹp, tóc mây, da tuyết - hóa ra là cô ấy, Hoa Lạc Lê.
Anh vội vàng chạy xuống nhà, lao ra mở cổng, lập tức tìm bó hồng ấy, vô tìnhphát hiện trên gai hồng vẫn còn đọng mấy giọt máu đỏ tươi. Hàn Tử Hiên buồn bãcúi đầu. Thật sao, truyền thuyết từng nói - hoa hồng tình yêu phải được tướibằng máu - lẽ nào, truyền thuyết là thực?
Trận tuyết đầu đông, tuyết rất nhỏ nhưng lại gây ra cho con người niềm cảmthương vô bờ.
Nhìn ra xa, thấy Hoa Lạc Lê từng bước, từng bước một rời đi, đường trơn, côbước đi vô cùng khó khăn, không cẩn thận, ngã nhoài trên mặt đường trơn trượt,sau khi đứng dậy, chưa đi được mấy bước, lại ngã xuống lần nữa...
Giọt lệ nóng hổi trượt khỏi mắt Hàn Tử Hiên - nha đầu ngốc, anh không ngờ emlàm như vậy, thật là ngốc. Em làm như vậy, thực sự khiến anh không biết phảilàm thế nào! Hoa của em tặng, anh sẽ nhận. Mãi mãi đón nhận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.