Ngày nào cũng nơm nớp sợhãi, Hoa Lạc Lê tự hỏi, bao giờ chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt? Thật làkhóc không nổi… Học viện Âm nhạc Quí tộc hiện ra trước mắt, tưởng nhưmột tòa lâu đài tràn đầy màu sắc huyền diệu. Thực ra học viện bắt nguồn từ mấytòa lâu đài theo lối Gothic được sửa chữa tạo thành. Khu trường rộng đến vàitrăm mẫu nếu dạo một vòng cũng mất vài tiếng đồng hồ. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống những hào thành đầy nước chạy quanh lâu đài,tiếng suối chảy róc rách từ rừng xa vọng lại, những mái vòm cao vút, những bứctường gạch lấp lánh sáng tựa pha lê. Dưới chân tường là những thảm hoa đang kỳnở rộ, ong bướm vờn quanh. Phong cảnh nên thơ khiến nơi đây giống hệt như mộtxứ sở thần tiên trong những câu chuyện cổ tích… Hầu hết học sinh của trường đều được đưa đón bằng xe riêng, duy chỉ có cô họctrò thường dân Hoa Lạc Lê là đi xe đưa đón của trường, không chỉ vậy, học phícũng là do cô tự làm thêm để chi trả. Lúc này, bầu trời trong xanh giống một viên đá quý màu ngọc thạch, ánh nắng rựcrỡ như những sợi tơ vàng óng rớt xuống rừng cây, bên cạnh học viện là thác nướctrắng xóa. Những đám bọt nước thanh khiết đổ xuống như sương tuyết, lúc ầm ĩnhư những con sóng thần màu xanh biếc, lúc nhẹ nhàng như những áng mây trôi. “Choang!” một tiếng vang lớn. Tiếng động phá tan bầu không khí yên tĩnh, vài con thiên nga trong hồ giật mìnhthảng thốt bay lên. Ngôi trường bừng tỉnh khỏi giấc mộng thần tiên. Sau đó, đồ hậu đậu Hoa Lạc Lê bị đuổi ra khỏi trường. Thật đen đủi, cô lại làm vỡ một đồ vật quý. Cửa hàng cạnh cổng trường, dòng người xếp hàng đông kín đều nhìn cô không mấythiện cảm, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Trong trường và ngoài trường dường như là hai thế giới khác biệt. Trong trườnglà thế giới cổ tích, là chốn thần tiên. Ngoài trường là chốn nhân gian, phàmtục. Đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt, tấp nập người đi lại, cô gái nhỏ cúi đầu lặngbước. Cạnh tường vây của học viện trồng rất nhiều hoa tử vi, cơn gió thổi đến tạo nênmột màn khiêu vũ màu sắc. Hoa tử vi bay ngập trời, những cánh hoa hồng, tím,đỏ, trắng rụng đầy trên người Hoa Lạc Lê, khiến cô cảm thấy mình đang dần biếnthành một quả bong bóng bảy màu tuyệt đẹp. Hoa Lạc Lê hết lần này đến lần khác, lúc thì “không cẩn thận”, khi lại “vôtình” phá hỏng đồ đạc của Hoàng tử Hàn Tử Ngang. Ngày hôm kia là chiếc MP4 đờimới nhất, hôm qua là mô hình máy bay, hôm nay lại “không cẩn thận” với đôi giàythể thao mà Hàn Tử Ngang thích nhất. Ặc, ặc, vậy mà còn toàn mạng, xem ra nhưvậy cũng đã là may mắn lắm rồi. Cho nên cô bị đuổi cũng đáng. Giờ đây, cả học viện này, chỉ còn có cô bạn cùng bàn Trương Lộ Lộ dám nóichuyện với cô. Thật sự là cô đã gặp đủ rắc rối rồi; may sao Thượng đế còn để mắt đoái thươngnên mới để Lộ Lộ bên cô, cho cô chút ấm áp, bởi vì tất cả những ai còn muốn ởlại học viện này chắc chắn sẽ không dám nói chuyện với cô. Nếu thực thế thì côsẽ chết vì cô độc mất. Hoa Lạc Lê “vinh dự” được tất cả học sinh trong học viện trao tặng biệt danh“Girl hậu đậu”, Hoa Lạc Lê đi đến đâu cũng thấy đám học sinh chỉ trỏ bàn tán:“Mau lại xem, Girl hậu đậu Hoa Lạc Lê lại bị đuổi cổ khỏi trường kìa.” “Thật à? Ở cạnh cô ta nhất định rất đen đủi. Mau mang chổi đến quét cô ta ra khỏi cổng.” “Đúng, đuổi cô ta đi, quét cô ta đi, loại người nghèo kiết như cô ta ở lại đâychỉ tổ làm bẩn học viện của chúng ta.” Một nhóm nữ sinh, giơ cao lá cờ, nhất loạt đồng ý đuổi Hoa Lạc Lê ra khỏi họcviện. Hoa Lạc Lê nhanh chóng nhảy lên, không đợi họ mang chổi đến, vội vàng tìm đườngtháo chạy. … Bing… “Không trả tiền, đừng hòng chạy!” Tiếng la hét phía sau. Vù một tiếng, bàn chân như được bôi trơn loáng một cái đã biến mất. Chẳng còncách nào khác, cô có thói quen bỏ chạy sau mỗi lần làm vỡ đồ vật. Thật là toátmồ hôi hột. Không nên gặp lại Hàn Tử Ngang nữa, đồ quỷ đáng chết ấy, vì sao mỗi lần gặp đềuxui xẻo như vậy, những món đồ quý giá bị làm hỏng dần dần hiện lên trước mắtcô. Mỗi lần gặp cô, Hàn Tử Ngang đều buông đồ vật đang cầm trên tay làm nó rơixuống đất, sau đó nhếch khóe miệng anh đào, thản nhiên nói: “Hoa Lạc Lê, MP4của bản thiếu gia bị rơi rồi, mau nhặt lên.” Có lần, Hàn Tử Ngang từ đằng xa nhìn thấy cô đi ra từ cổng trường, cậu ta liềnhé cửa kính xe, thả mô hình máy bay xuống đất, đôi mắt nheo lại, đôi mắt đennhư bầu trời đêm, đôi mắt dậy sóng của con quái vật, chằm chằm nhìn vào cô rồilạnh lùng nói: “Hoa Lạc Lê, mô hình máy bay của bản thiếu gia bị rơi rồi, maunhặt lên.” Giọng nói gợi cảm ra chiều tán tỉnh, nụ cười đẹp như hoa sen đangbừng nở nhưng mỗi lớp cánh đều chứa một quầng lửa. Kết quả Hoa Lạc Lê một lần nữa bị đuổi khỏi trường. Hoa Lạc Lê gặp Hàn Tử Ngang lần đầu trong vũ hội hóa trang của học viện, HoaLạc Lê nhận làm nhân viên phục vụ kiếm tiền đóng học phí, đen đủi va phải HànTử Ngang, sau khi cả hai ngã ra đất, người cậu ta bị tưới đầy rượu, cô còn“không cẩn thận” úp nguyên cái bánh kem vào mặt cậu ta. Vậy là hình tượng hoàngtử đẹp trai của cậu ta không gì cứu vãn được. Thú thật là, khi nhìn thấy Hàn Tử Ngang, Hoa Lạc Lê tưởng nhầm đó là Hàn TửHiên, cho nên mới ngơ ngẩn đến mất hồn như vậy. Khoảng cách càng gần, cô càngluống cuống, thế nên mới “không cẩn thận” làm đổ chiếc bánh kem. Cô thật sự cho đó là Hàn Tử Hiên của mười năm trước. Mười năm trước. Hoa Lạc Lê tám tuổi, sống trong căn nhà gỗ ở nông thôn cùng bà ngoại, gặp HànTử Hiên về nghỉ hè, dưỡng bệnh. Hàn Tử Hiên, chín tuổi, đã nói: “Hoa Lạc Lê,đợi em lớn lên, anh sẽ cưỡi bạch mã đến đón em.” Hoa Lạc Lê ngây thơ hỏi lại: “Em sẽ có giày thủy tinh chứ?” Đẹp trai, ân cần, Hàn Tử Hiên như một thiên sứ mỉm cười gật đầu, mắt sáng lêntinh quái: “Sau này khi em lớn, nhớ đến Học viện Âm nhạc tìm anh, anh sống ởđó. Em nhất định phải tới tìm anh, nếu không anh sẽ giấu đôi giày thủy tinh củaem ở một nơi mà em không bao giờ tìm thấy được.” “Ồ! Vâng ạ.” … Nhưng sự thực chứng minh, đồ quỷ Hàn Tử Ngang không thể nào là Hàn Tử Hiên,nhưng tại sao cậu ta lại giống Hàn Tử Hiên lúc chín tuổi đến vậy? Trên thế giớicó thể có hai người giống nhau như hai giọt nước vậy sao? Kể từ sau tai nạn tại vũ hội hóa trang, Hoa Lạc Lê rơi vào những trò báo thùcủa ác quỷ Hàn Tử Ngang. Nói thật là, Hàn Tử Ngang, cậu ta rất đẹp trai, cao 1m87, lông mày thanh tú,mắt sáng như sao, mũi cao như núi, môi đỏ như hoa, quả thật là một trang namnhi tuấn tú. Hàn Tử Ngang quả đáng mặt là mĩ nam của học viện, chỉ có điều về tính cách,thật sự rất tệ, tệ hơn nữa là cậu ta luôn tìm cô để trút giận, biến cô thànhcái bao cát cho cậu ta vui vẻ. Cho nên Hoa Lạc Lê không chút khách khí liệt Hàn Tử Ngang vào hạng người xấu xanhất trong lịch sử từ xưa tới nay. Hu hu… Ngày nào cũng nơm nớp sợ hãi, Hoa Lạc Lê tự hỏi, bao giờ chuỗi ngày đentối này mới chấm dứt? Thật là khóc không nổi. Sinh ra trong một gia đình bình dân không phải lỗi của cô. Không có tiền cũngkhông phải lỗi của cô. Lỗi của cô là đã dám đến học ở học viện dành cho họcsinh quý tộc này. … Hoa Lạc Lê thật sự muốn khóc. Hoa Lạc Lê nắm chặt bàn tay, thử thách đầu tiên đã xuất hiện. Cô sẽ bỏ cuộc? Hừm, cho dù trời kia có sập, Hoa Lạc Lê cũng sẽ dùng tay chống nó lên. Ai bảo trời sinh ra cô là một “Tiểu Cường” bất khuất, đánh không chết, đạpkhông bẹp kia chứ! Đêm đã khuya, cả ngày hôm nay Hoa Lạc Lê chưa có gì vào bụng. Bị đuổi ra khỏitrường lại quên không mang tiền, thật giống con mèo con bị lạc mẹ, đói rét đángthương. Nhà nhà đều thắp đèn lồng. Nơi nơi đều vui vẻ. Hoa Lạc Lê cứ đi. Vô thức đi đến quảng trường. Bốn bề vắng lặng, chỉ có vầng trăng lơ lửng trên không. Dưới ánh trăng, một cái bóng đổ dài trên nền đất, người ấy đứng trên bục lễ đàicủa quảng trường, xung quanh khói thuốc bao phủ, cái bóng như nhòe đi trongsương khói nhạt nhòa. Người ấy đứng đó một mình, yên lặng đến cô độc, dường nhưcả thế giới này chỉ có mình người ấy. Hoa Lạc Lê ngồi trên xích đu nhìn anh ta, gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình,không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy mình thấu hiểu cảm giác cô đơn đến cùngcực của anh ta lúc này. Theo cô, cảm giác cô đơn này giống như ánh trăng bấtlực khi không sưởi ấm được cho dòng nước băng giá, ngược lại, hơi lạnh từ từthấm vào ánh trăng, sau đó lan tỏa ra bầu trời. Giác quan thứ sáu mách bảo cô, cô và anh ta giống nhau, cùng là những kẻ bịcuộc đời này chối bỏ, không được ai chào đón. Hoa Lạc Lê tám tuổi, cha mẹ ly hôn, cô về sống với bà ngoại trong căn nhà gỗ. Côtừng mơ thấy phù thủy cưỡi chổi bay ngang qua nhà và nói với cô: “Thượng đế sẽcho một thiên sứ xuống bảo vệ con.” Lúc ấy cô đã ngây thơ hỏi lại: “Có xe bí ngô không? Có giày thủy tinh không?”. Phù thủy cưỡi chổi bảo: “Sẽ có. Khi nào gặp anh ta, con không được từ bỏ; trongbất cứ hoàn cảnh nào cũng phải kiên trì theo đuổi ước mơ này.” “Khi nào con mới gặp anh ấy?” “Khi con mười tám tuổi, giác quan thứ sáu sẽ mách bảo con.” Thời gian trôi đi, cô như con sâu ẩn mình trong cái kén đợi ngày lột xác. Năm Hoa Lạc Lê mười bảy tuổi, bà ngoại qua đời, trước khi mất bà nắm chặt taycô và nói: “Tiểu Lê, bà ngoại phải đi rồi, nhưng con đừng buồn, sẽ có một hoàngtử cưỡi bạch mã đến đón con.” Hoa Lạc Lê lại hỏi: “Có xe bí ngô không? Có giày thủy tinh không?” Bà ngoại mỉm cười nói tiếp: “Xe bí ngô sẽ có. Giày thủy tinh cũng sẽ có. Mỗi côgái, ngay từ khi sinh ra, số phận đã an bài, đều sẽ có một hoàng tử của riêngmình. Nhưng con hãy nhớ, cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũngphải kiên trì, không được từ bỏ, chỉ cần con kiên trì đến cùng thì tuyệt vọngsẽ biến thành hi vọng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]