“Như thế như thế, như vậy như vậy, tình huống sơ sơ chính là như vậy.”
Khi Ngôn Thù hoàn toàn tỉnh táo lại đã là chuyện của ba tiếng sau.
Nghe lời tự thuật của Bạch Minh Cách, tang thi trên quãng đường này thật sự quá nhiều, khi đó đạn trong tay bọn họ đã sắp dùng hết, nhưng lại không có cách nào thuận lợi đi ra tới đường quốc lộ. Càng đừng nói không may là qua không bao lâu trên trời lại bắt đầu đổ mưa, dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm nơi thích hợp tạm hoãn hành động. Hơn nữa mọi người vừa mới tiêu hao sức lực quá lớn, cũng cần nghỉ ngơi chấn chỉnh lại một chút.
May mắn là bọn họ đi qua một tòa nhà đang xây dở, mặc dù hoàn cảnh không tốt lắm nhưng tạm thời có thể chắn gió che mưa, cố gắng xông ra khỏi bầy tang thi, mấy người gian nan đi vào tòa nhà xây dở trốn tránh, may mà mặc dù tòa nhà này cực kỳ cũ nát, nhưng cửa sổ từ tầng một tới tầng hai vẫn còn đó, tang thi tạm thời sẽ không vào được, chỉ cần đợi mùi máu xung quanh tản đi, không có động tĩnh lớn như ban nãy nữa thì bọn nó sẽ tự động tản ra.
“Ngôn Tổng, cậu không biết đoạn đường này Trác Lệ lo lắng như thế nào đâu.” Bây giờ Bạch Minh Cách đã dùng hình dáng khỉ, trong hoàn cảnh tối mờ, cậu ta dựa vào bên chân Ngôn Thù, kể lại chuyện sau khi Ngôn Thù hôn mê: “Trác Lệ đi đâu cũng ôm cậu đi theo, cậu xem bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-thuong-em-gi-ca/2977875/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.