Nước Đại Dương xanh thẳm, rất xanh, rất xanh. Cô chìm nổi ở trong nước Đại Dương ấm áp. Trong hoảng hốt, tựa hồ nhìn thấy người nhà đang vì cô mất tích mà lo lắng. Khả Phỉ đang khóc, A Chấn đập bể máy vi tính, A Ưng, Vũ ca cùng Lam tỷ tại địa phương không biết tên nào đấy bôn ba, Cần ca đang ở trong thành thị xa lạ, nhặt lên đồng hồ cô thất lạc. . . . . .
Có trong nháy mắt, hắn tựa hồ nhìn thấy cô.
Cô kêu tên của hắn, nhưng ý thức hai người còn chưa kịp tiếp xúc, cô liền mất đi hình ảnh của hắn.
Cô khóc như đưa đám. Đột nhiên, cô ở trong bóng tối, nhìn thấy mẹ sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong phòng âm u, dì Như Nguyệt ở cùng mẹ.
Đào Hoa bưng thức ăn nóng đi vào, muốn hai người bọn họ dù sao cũng nên ăn một ít gì đó.
Cha canh giữ ở bên cạnh điện thoại, mệt mỏi lấy tay xoa nắn mặt, chú Đại Dương muốn cha đi ngủ, nhưng cha chỉ là lớn tiếng gầm thét với chú Đại Dương. Niệm Đường an ủi các em trai và em gái, giúp bọn họ đắp chăn mền.
Trên giường. chú Mạc Sâm đang tính toán điều cơ mật gí đó, rút ra điếu thuốc đã sớm từ bỏ thật lâu. . . . . . Đêm, rất đen, tối quá tối quá. . . . . . Cô thật là khổ sở, muốn nói cho tất cả người nhà thân yêu của cô biết rằng, cô không sao, cô rất tốt, hoàn toàn không sao cả.
Trong lúc bất chợt, lạnh lẽo đánh tới.
Cô ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-que-mua-tham-tinh/1299336/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.