Lục Quân Thừa vừa xuống máy bay, mí mắt phải vẫn luôn giật không ngừng. Hắn mở điện thoại gọi cho Từ Bình, không gọi được.
Trong lòng bỗng nhiên lo lắng, hắn ngồi xe trực tiếp chạy về nhà, ở nhà tìm một vòng cũng không gặp người. Hắn liền chạy đến cửa hàng của Từ Bình, cửa hàng đóng chặt, trước cửa dán một tờ giấy, đến gần nhìn, mới biết Từ Bình đi về nhà.
Lục Quân Thừa lấy điện thoại di động kiên nhẫn gọi cho Từ Bình, đến lần thứ bốn mươi chín, rốt cục cũng gọi được.
"Từ Bình!" Nam nhân có chút tức giận gầm nhẹ, "Tại sao lâu như thế mới nhận điện thoại?"
Từ Bình buồn buồn ôm hành lý núp ở dưới ô, bên này mưa to, âm thanh cách điện thoại nghe không rõ.
"Tín hiệu không tốt, đang trên đường trở về xe bị hư, hiện tại đang ở ven đường chờ xe."
Lục Quân Thừa nhíu mày, vội vàng hỏi: "Em có bị thương không, anh đi đón em."
Từ Bình nghe Lục Quân Thừa nói muốn tới đón hắn, a một tiếng, chặn lại nói: "Không cần đến, em đợi thêm hai, ba tiếng là có thể lên xe."
"Bây giờ em đang ở chỗ nào?"
Từ Bình hút hấp cái mũi, trả lời: "Thị trấn trên đường đi về thành phố Z, bên này ít xe, đã có mấy hành khách khác đón xe buýt đi rồi, hiện tại tài xế đã liên lạc công ty vận chuyển, em có thể ở chỗ này chờ."
"Gần chín giờ rồi, ở chỗ em trời đang mưa à?"
"Ân, mưa rất lớn."
"Có lạnh hay không, có mang áo khoác không, có đói bụng không?"
Từ Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-mo-khoa-than-ai/1214841/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.