Sắc trời xanh thẳm, lá cây bắt đầu từng mảng từng mảng bay xuống, tình cờ một cơn gió thổi qua, mang theo thu ý mát mẻ. Trong nháy mắt đã gần tới Trung thu.
Từ Bình trong phòng bếp làm điểm tâm cho Lục Quân Thừa, nam nhân thì như con gấu lớn đứng phía sau ôm hắn, đem đầu đặt trên bả vai, hơi thở phun lên cổ hắn.
"Trung thu phải về nhà à? "
Từ Bình nghĩ cũng không nghĩ, "Không trở về."
"Trong nhà không gọi về sao?"
Từ Bình quanh co nửa ngày, nói "Bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em, em cần gì phải trở lại cho bọn họ ngột ngạt." Hắn lại hỏi: "Anh có đi về gặp hai bác không?"
"Không đi, bọn họ cũng lười quản anh, anh ở lại đây với em." Lục Quân Thừa ở sau gáy Từ Bình hạ xuống một nụ hôn, nghĩ đến Từ Bình nói nhà hắn không muốn gặp lại hắn, đau lòng hỏi: "Em ngoan như vậy, người trong nhà có phải là hiểu lầm gì không?"
Từ Bình lắc đầu, trầm giọng nói: "Em không có chí lớn, cũng không có sự nghiệp lẫy lừng, chỉ muốn thanh thanh thản thản sống qua ngày. Anh biết đầu em không thông minh, không thể cho bọn họ nở mày nở mặt. Bọn họ, bọn họ không muốn gặp em cũng là chuyện bình thường..."
"Xuỵt, đừng nói mình như vậy, bọn họ không muốn em, anh muốn."
Lục Quân Thừa quay người Từ Bình đối mặt với mình, quý trọng mà khẽ hôn đôi mắt của đối phương, bọn họ nhìn chăm chú vào nhau, đáy mắt chỉ có nhau.
"Là bọn họ cổ hủ, quá mức lưu ý ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-mo-khoa-than-ai/1214831/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.