Từ Bình làm thủ tục xuất viện chỉnh tề, sau khi bác sĩ tuyên bố Lục Quân Thừa có thể trở về nhà an dưỡng.
Tài xế tiểu Trần nhấc hành lý đi ở phía trước, Từ Bình cẩn thận đẩy Lục Quân Thừa ngồi ở xe lăn, chỉ lo xuất hiện sơ xuất.
Tiểu Trần đem hành lý để vào, mở cửa sau xe. Thấy Lục Quân Thừa đứng lên, Từ Bình đứng ở bên cạnh làm cây gậy cho hắn, đỡ hắn ngồi vào bên trong xe.
Tiểu Trần lái xe vững vàng, mắt nhìn phía trước, tuyệt đối không liếc lung tung.
Từ Bình hai tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối, sống lưng ưỡn đặc biệt thẳng. Tại phòng bệnh không có cảm giác gì nhưng giờ khắc này hai người vai dán vào vai ngồi trong không gian nhỏ như vậy, hắn có ảo giác hít thở không thông.
Một bên Lục Quân Thừa dùng vai nhẹ nhàng chạm một phát vào Từ Bình, lại cười nói: "Làm sao vậy, cảm thấy căng thẳng?"
"Không, không có!" Từ Bình thề thốt phủ nhận.
Trên thực tế, hắn phi thường căng thẳng...
"Vậy à, anh nhìn lầm."
"..."
"Khoảng thời gian này khổ cực cho em, anh về nhà nghỉ ngơi, em cũng có thể nghỉ ngơi một chút."
"Không có chuyện gì." Từ Bình hơi quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn cây xanh bên ngoài chạy ngược lại. Thời gian Lục Quân Thừa bị tai nạn xe đã qua hai tuần, mà khoảng thời gian này, mình vẫn luôn canh giữ bên người nam nhân, chăm sóc hắn, chuyện này đến nay nhớ tới đều cảm thấy khó tin.
Rõ ràng là người của hai thế giới, sao đột nhiên cứ mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-mo-khoa-than-ai/1214826/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.