Không có củi, làm cách nào nhóm lửa.
Trong tay tôi vỏn vẹn nắm đinh cong,
Và chỏng chơ một chiếc kìm con con.
Cuộc đời càng lúc càng tách làm hai. Inez Lundmark đã quyết định nghỉ hưu sớm, thế là một mình tôi phải gánh hết khu vực sách cho thiếu nhi. Tôi để công việc cuốn lấy mình: tổ chức tuần lễ sân khấu cho trẻ em, mời các nghệ sĩ biểu diễn truyện cổ tích cùng các em, cố thuyết phục những người làm chính trị tại địa phương đầu tư nhiều hơn cho văn hóa - thường là sau đó tôi thấy tên mình trong danh sách cảm tình viên cho đảng của họ. Phải công nhận tiếng tăm tôi cũng có tăng lên đôi chút, nhờ có nhiều ý tưởng và quyết làm đến cùng. Tôi tham gia các hội chợ sách, các khóa đào tạo, và suýt chút nữa đã khiến một tay quan chức lớn ở địa phương đồng ý tài trợ cho một liên hoan phim thiếu nhi. Nhưng rồi tôi nhận ra ông ta đâu có quan tâm tới cái liên hoan phim của tôi. Ông ta đã đề nghị tôi tháp tùng ông đến một liên hoan phim tương tự ở Ba Lan vào dịp cuối tuần. Thư ký của ông ta đã gọi điện cho tôi để hỏi xem liệu có buộc phải đặt một phòng đôi, hay đó là một sự nhầm lẫn. Tất cả những cái hôn trên má, và cách xưng hô “anh, em” ngọt xớt lập tức trở nên rõ nghĩa như ban ngày. Lúc bị tôi dồn vào chân tường, thoạt đầu ông ta còn bảo chỉ muốn tiết kiệm ngân sách cho địa phương… và chúng tôi đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-mo-ben/2909817/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.