Những thảm họa bạn đã tránh cho tôi,
Những tiếng cười để làm tôi khuây khỏa,
Bạn không cho tôi đền bù tất cả.
Nhà bạn tối om, chìa khóa cất đi rồi.
Tôi đã gặp Märta một ngày trước đêm Giáng sinh. Lúc đó trông bạn tôi giống như một cô gái xinh xắn được in trên những cái chặn sách: má hồng, mắt long lanh, hai tay đầy những gói quà sặc sỡ.
Giờ đây, trên một cái ghế nhựa màu đỏ trong khoa tâm thần, là một phụ nữ không còn trẻ, với khuôn mặt tái xanh và sưng húp, đôi tay hờ hững đặt trên đầu gối, lòng bàn tay ngửa lên. Tôi quỳ xuống trước mặt Märta và vòng tay ôm lấy cô ấy. Märta gác cằm lên vai tôi, và tôi cảm thấy đôi mắt cô nhìn không rời bức tường trước mặt.
Chúng tôi không nói gì suốt một lúc lâu.
- Hắn ta đã làm gì? – Cuối cùng tôi lên tiếng hỏi. Tôi không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra nữa. Robert đã khiến Märta nhiều phen lên bờ xuống ruộng, nhưng lần nào bạn tôi cũng bật dậy như một con lật đật.
Cô ấy không đáp. Thêm một lúc nữa, rồi ánh mắt cô tập trung trở lại, và hỏi tôi với một nếp nhăn hoài nghi trên trán:
- Người ta sống để làm gì chứ? Thật vô ích và mệt mỏi quá!
Đôi mắt Märta nhìn tôi như buộc tội.
Tôi không tìm được câu trả lời thích đáng nào khi câu hỏi được nêu ra theo cách đó.
- Nhưng cậu đã muốn tớ đến kia mà. – Tôi thì thầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-mo-ben/2909809/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.