“Kiến Tề, anh không cần rời xa em được không? Nếu không có anh, em nhất định sẽ chết!” Tô Y Nguyên vừa nghĩ đến Bách Kiến Tề là của phụ nữkhác, cô liền khổ sở sắp chết mất, cô khóc thỉnh cầu, cầu xin Bách Kiến Tề.
“Đồ ngốc, nếu mất em, anh mới là người sẽ chết!” Học ngữ khí ngây thơ của Tô Y Nguyên, Bách Kiến Tề nghiêm túc nói: “Nguyên Nguyên, anh muốn gặp em.” Hắn thực sự rất muốn rất muốn nhìn thấy cô.
“Em đi tìm anh!” Tô Y Nguyên nhảy xuống giường, “Anh ở nhà sao? Em đến nhà anh tìm anh.”
“Không cần, để cho anh trai em biết bọn họ sẽ tức giận.” Bách Kiến Tề thiếu chút nữa nói “được”, nhưng lại nghĩ đến phạm quy sẽ chỉ khiến bảy đàn ôngTô gia càng thêm phản đối, hắn tình nguyện chịu đựng nhất thời để đổi lấy gần nhau lâu dài về sau.
“Em mặc kệ bọn họ tức giận hay không, em đang giận bọn họ!” Bách Kiến Tề nghe được Tô Y Nguyên đang đập ống heo, thanh âm bắt lấy bó lớn tiền xu, sinh hoạt của cô được chăm sóc rất tốt, căn bản không cần dùng đến tiền, cho nên lúc cô cần dùng tiền, chỉ có thể xin giúp đỡ từ ống heo cùa cô.
“Nguyên Nguyên, anh đang ở cửa sau nhà em, ngay trước cửa sổ phòng em.” Bách Kiến Tề không thể không chế ý muốn gặp được Tô Y Nguyên mở miệng nói, mặc kệ anh em Tô gia phát hiện có giết hắn hay không, hắn đều phải nhìn thấy cô.
“Chờ em, em lập tức ra ngay!” Tô Y Nguyên bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-khong-ket-hon-lay-em-di/2096918/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.