“Tặng em là do tình cảm của tôi, tôi không có loại tình cảm này với người khác, không thể tùy tiện muốn cho người khác tình cảm là cho được. Em còn trẻ sẽ không hiểu được.” Anh đặt tay lên đầu cô, mỉm cười nhìn cô, cô có thể thấy nét u buồn trong nụ cười ấy, không hiểu tại sao có cảm giác chua xót trong lòng.
“Đứa ngốc! Tôi chỉ muốn coi em là người bạn thân nhất của tôi thôi, vì thế hãy tiếp nhận tình cảm đó được không?” Anh nhìn cô với vẻ thành thật.
Diệp Hàm Hương ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, kìm lòng không được gật đầu một cái, cô khẽ mỉm cười: “Được rồi, chúng ta là bạn tốt, nhưng anh không được tặng những ‘lễ vật’ đại loại như thế nữa, nếu không sẽ tuyệt giao ngay và luôn đấy.”
“Được, anh sẽ nhớ kĩ.” Anh vui vẻ đắc ý như một đứa trẻ, không biết tại sao ở trước mặt cô anh không hề để ý đến địa vị của bản thân, nụ cười ngây ngô như ẩn như hiện trên môi.
“Ừ, tốt lắm vậy em trở lại làm việc đây.” Cô xoay người vừa khoát tay vừa đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng lưng cô dần mất hút anh mới thu lại nụ cười dịu dàng khi nãy. Ở Thượng Hải anh đã từng gặp rất nhiều những kẻ lòng lang dạ thú, anh lừa tôi gạt, cũng từng trải qua không ít chuyện đa mưu quỷ kế, mà khoảnh khắc cô xuất hiện đã khiến lòng anh rung động. Cô đơn thuần, lạc quan, vô lo vô nghĩ. Có lẽ cả đời anh cũng không thể sống vô tư vui vẻ như cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-co-benh-hay-ghen/68939/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.