“Hãn Thư, con ăn nói bậy bạ gì đó?” Lục Chấn Hiên phản đối con trai, tức giận bừng bừng, mặt ửng đỏ như Quan Công.
“Ba, con không thể nhất nhất đều theo ý ba được. Có thể mọi người cảm thấy hai người kết hôn, sinh con chỉ cần không chán ghét nhau là được, chỉ cần môn đăng hộ đối là được, tiền tài lợi ích luôn đặt lên hàng đầu. Nhưng bản thân con thì phản đối điều đó, hôn sự cả đời phải do con quyết định. Tình cảm anh em giữa con với Lily không bao giờ thay đổi. Hôn nhân theo con phải xuất phát từ tình yêu nếu không cả hai sẽ không có hạnh phúc. Con yêu Diệp Hàm Hương, chỉ duy nhất một mình cô ấy, không thể là ai khác.”
“Hỗn láo! Mày có biết mày đang nói cái gì không? Thật là mất mặt!” Lục Chấn Hiến hung hăng trách mắng con trai.
“Anh Lục, xin bớt nóng giận, chẳng là cô Diệp đây… Cô ấy rất giống người bạn cũ của tôi, xin hỏi cô Diệp có biết người tên là Diệp Tố Khanh không?” Hai tay Lộ Đình Khôn run rẩy, kích động đứng dậy, ngay cả Lộ Lily cũng lấy làm khó hiểu với cử chỉ này của ba mình vì bình thường ông luôn bình tĩnh, điềm đạm.
“Diệp Tố Khanh… Là mẹ con.” Diệp Hàm Hương nghi ngờ nhìn ông Lộ, nhỏ giọng nói.
“Bà ấy… giờ thế nào?” Lộ Đình Khôn kích động đến mức rung cả bàn ăn, cảm giác mình có chút thất lễ, vì vậy chậm rãi hỏi: “Bà ấy có khỏe không?”
“Mẹ con đã qua đời rồi!” Diệp Hàm Hương nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-co-benh-hay-ghen/2085597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.