Nằm sau tấm lưng nóng ấm của anh, Điềm Điềm không nhịn được khẽ hỏi.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Ừ.”
Cô hỏi ra nghi vấn đã giấu trong lòng nãy giờ: “Cha mẹ thế nào mới đặt tên con mình là Kiếm Nam?”
Anh bật cười, trả lời: “Cha mẹ thích xem tiểu thuyết võ hiệp.”
Cô nghe vậy cũng khẽ cười, trêu chọc nói: “Hài âm [1] đọc không xuôi tai tẹo nào. Anh nên cảm thấy may mắn vì không lớn lên trong thế giới của người Hoa, nếu không chắc chắn sẽ bị cười cho đến tận lúc tốt nghiệp.”
[1] Hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau
[2] Kiếm Nam: Jiàn nán, nghe cũng đâu buồn cười lắm =))
Anh cười nhẹ, “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ bố tôi lúc đặt tên không nghĩ được nhiều như vậy. Khi tôi mười tuổi phát hiện chuyện này đã từng ý kiến với ông, nhưng ông ấy kiên quyết cho rằng Kiếm Nam là cái tên rất hay, có cảm giác đại hiệp.”
“Đại hiệp? Tăng Kiếm Nam?” Cô vừa kinh ngạc vừa buồn cười hỏi.
“Đúng vậy.” Anh bất đắc dĩ thở dài, “Bố tôi đã nói như vậy, tôi cũng đành chấp nhận.”
Cô nhịn không được bật cười, hỏi lại: “Bố anh là người thế nào?”
“Cổ hủ, ngoan cố, thông thái rởm.”
Cô nhướn mày, “Cho nên tiếng Trung của anh mới tốt như vậy sao?”
“Ừ. Ông bà nội tôi là người Hoa, tuy rằng cha tôi cả đời chưa từng rời khỏi Mỹ, nhưng luôn hướng về văn hóa Trung Hoa. Vậy cho nên ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-bi-oi-dang-yeu/2311005/chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.