"Ngọc nhi, ngươi thấy ko, Phàn gia ngày nào cũng đến đợi ngươi về. Mau nhanh nhanh lên lầu gặp người ta đi."
"Gặp khách... Ha ha..." Dung mạo như hoa cười thật buồn. Mắt ko giấu được sự ai oán. "Người ta muốn gặp còn chưa về mà."
Tú bà nhất thời mắt trợn trắng lên, nói rất rõ ràng: "Giờ đây, mỗi khi chạng vạng chủ tử đều rời đi. Chuyện này xảy ra đâu chỉ một hai ngày. Ngươi cũng đâu phải là ko biết chứ. Hay là ngươi vẫn còn chưa chết tâm?" Mụ thấy chủ tử như vậy đoán chắc – nhân tám phần là đùa bỡn niềm vui mới bên ngoài rồi.
Mụ cũng có lén hỏi qua Trác Cẩm Văn, nhưng ko cạy được nữa chữ từ miệng hắn nữa.
Hắn ko muốn qua đêm ở Trích Tinh lâu sau. Đoàn Ngọc ko khỏi cười cợt: "Ta xét cho cùng cũng chỉ là đồ vật thôi. Ko được hắn liếc mắt đến..." Thật ko cam lòng.....
Đến tột cùng, là y đã thua niềm vui mới của chủ tử ở điểm nào chứ...
Hoa Quỳ vừa mới từ ngoài trở về. Trong nhà tràn ngập mùi thuốc. Nghĩ thầm lão phế vật nữa đêm cũng ko ho nhiều như lúc trước nữa. Con chuột ngốc thật là siêng năng ngày nào cũng sắc thuốc ah.
Mỗi khi chạng vạng con chuột thường ở sân sau xem gà con. Thật mụ nội nó mà......
Trong mắt nó tôn đại gia này ko đáng yêu bằng gà con, ko lợi hại như gà mái có thể đẻ trứng, càng ko giống như lão phế vật có thể chết bất đắc kì tử.
Con chuột ngốc sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-ban-dau/2693606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.