“Chậc, như vậy không được a Thẩm Lệ, mời mọi người ăn khuya mà cũng không đưa tôi theo, tôi cũng đâu ăn sạch túi em được…”
Thẩm Lệ hồi thần, phát hiện Cố Tri Dân không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt mình, đang nhìn cô với vẻ cười mà như không cười.
Mà thứ đầu tiên mà Thẩm Lệ chú ý đến, chính là tóc của Cố Tri Dân.
Vừa nãy cách nhau có hơi xa, Thẩm Lệ chỉ mang máng nhìn thấy tóc của Cố Tri Dân có hơi ướt.
Nhưng lúc này quan sát ở khoảng cách gần hơn, mới phát hiện Cố Tri Dân thực ra đã sấy tóc xong rồi mới ra ngoài, bởi vì tóc của anh được xoã bung, chỉ là đuôi tóc có hơi ướt mà thôi.
Điều này nói rõ, trước khi anh đến thực ra đã sấy qua tóc rồi, chỉ là không có nhẫn nại sấy đuôi tóc khô hơn một chút mà thôi.
Sự vĩ đại của thời gian chính là ở đây, nó có thể lẳng lặng mà thay đổi một con người.
Cố Tri Dân có lẽ là vẫn không có nhẫn nại với những chuyện nhỏ, nhưng không phải là không có nhẫn nại đối với tất cả các chuyện nhỏ.
Cô đã nhìn thấy Cố Tri Dân gọt táo cho Tiêu Văn, cũng đã nhìn thấy ở trường quay chương trình, chính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói những lời giải vây cho Tiêu Văn.
Thẩm Lệ khẽ cong môi lên, nụ cười rất nhạt: “Tổng giám đốc Cố nửa đêm len lén ra ngoài ăn khuya cũng không phải là không đưa bạn gái theo sao? Sợ bạn gái ăn sạch túi của anh à?”
Nụ cười trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755669/chuong-1432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.