Nếu đổi lại anh là Mạc Đình Kiên thì chỉ e là anh đã không cho mình một cơ hội được sống tiếp rồi.
Mạc Đình Kiên không thiện lương như vậy, nhưng anh ta sẽ vì Hạ Diệp Chi mà nhượng bộ thoả hiệp.
Mạc Đình Kiên quét mắt nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, ánh mắt rơi trên nơi cuối giường của anh ta.
Nơi cuối giường được đắp một cái chăn nhưng chỗ đó lại trống rỗng, bên dưới vốn không hề có gì cả.
Ngữ khí nhàn nhạt của Lưu Chiến Hằng vang lên: “Đã cắt rồi.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Nếu muốn chết như vậy thì chết đi xa chút.”
Vừa mở miệng là đã không thể nói lời hay ý đẹp nào rồi.
Sau khi Lưu Chiến Hằng nghĩ thông suốt thì tâm trạng cũng không còn dễ bị kích động khi đối mặt với Mạc Đình Kiên nữa rồi, cũng không còn đố kị hay căm hận, mà càng lúc càng ôn hoà nhã nhặn hơn.
Khoé môi anh ta chợt cong lên một nụ cười: “Ai bảo Diệp Chi lương thiện, cứ khăng khăng đòi cứu tôi chứ.”
Lời này nghe có chút gợi đòn.
Nhưng điều anh ta nói lại là sự thật.
Tâm địa Hạ Diệp Chi vốn lương thiện, cô sẽ không vì những chuyện bên ngoài mà làm nhiễu đi nội tâm của mình, cô sẽ chỉ làm những chuyện mà cô cho là đúng đắn.
Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Chân đã đi tong rồi, sau này ở nhà ngủ nghỉ nhiều một chút, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, mất công lại bị người ta đánh gãy tay nữa.”
Biểu tình trên khuôn mặt của Lưu Chiến Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755463/chuong-1226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.