Hạ Diệp Chi thấy Mạc Hạ như vậy thì rất buồn cười, đưa tay vén tóc cho bé: “Không sao, Mạc Hạ nói đúng, trẻ con rất dễ bị mệt.”
Nói xong cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Anh cũng vậy, Mạc Hạ mấy tuổi mà anh đã bắt bé dậy sớm để chạy bộ như vậy.”
Mạc Đình Kiên ho nhẹ một tiếng, chững chạc đàng hoàng nói: “Không phải anh bắt con phải chạy, là tự con nói muốn chạy, anh vì cùng con chạy bộ nên mới dậy sớm như thế…”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hạ Diệp Chi, giọng nói của Mạc Đình Kiên dần dần nhỏ xống, cẩn thận xem xét còn thấy một tia chột dạ trong mắt anh.
Tối hôm qua, Hạ Diệp Chi dỗ Mạc Hạ ngủ, sau đó cô mới trở về phòng, cùng Mạc Đình Kiên nói chuyện một hồi rồi mới đi ngủ.
Mạc Hạ lúc nào có thời gian tìm Mạc Đình Kiên nói chuyện dậy sớm chạy bộ, trừ phi là mộng du.
Loading...
Hạ Diệp Chi hơi buồn cười, không phải chỉ là chạy bộ buổi sáng thôi sao, cần gì phải che giấu như vậy?
“Được rồi, trở về ăn sáng thôi, hôm nay Mạc Hạ còn phải đi nhà trẻ.” Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần anh, kéo tay anh đi vào trong biệt thự.
Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ trở về phòng rửa mặt thay quần áo, lúc đi xuống đã thấy Mạc Đình Kiên đã thay xong quần áo ngồi trước bàn ăn.
Ăn được một nửa, Hạ Diệp Chi nhớ tới chuyện của Phó Đình Tây, liền hỏi Mạc Đình Kiên: “Ngu Tinh Nhược có tin tức gì không?”
Mạc Đình Kiên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755445/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.