Lúc trên đường về nhà, Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho người làm: “Hạ Hạ ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ngủ.”
“Tôi biết rồi.” Hạ Diệp Chi nhận được câu trả lời liền cup điện thoại.
Sau khi cup điện thoại, cô kéo cao cổ áo lên, sau đó lại vén tóc ra phía trước, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nhưng trong xe có chút mờ, cô vẫn không yên tâm quay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Em như này còn có thể nhìn thấy băng gạc trên cổ không?”
Mạc Đình Kiên ở bên cạnh thực sự đã theo dõi rất lâu, nghe thấy lời nói của Hạ Diệp Chi, anh không có biểu cảm gì giơ tay lên giúp Hạ Diệp Chi vén tóc để che hoàn toàn băng gạc trên cổ, mới nói: “Bây giờ thì được rồi.”
Giọng nói nghe có chút khàn hơn lúc trước.
Khuôn mặt của Hạ Diệp Chi đầy sự lo lắng hỏi: “Có phải bị cảm? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lúc này, đúng lúc xe dừng trước cửa nhà.
“Cậu chủ, mợ chủ, đến rồi.”
Loading...
Tài xế nói xong, xuống xe mở cửa giúp bọn họ.
Hai người xuống xe, Mạc Đình Kiên dắt cô đi vào trong.
Hạ Diệp Chi vừa đu vừa không yên tâm vén lại tóc, khẽ lẩm bẩm: “Không thể để Hạ Hạ nhìn thấy em bị thương….”
Mạc Đình Kiên chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Cô con gái kia của anh rất tinh thông, Hạ Diệp Chi lại là người quen thuộc nhất với Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi có chút bất thường, Mạc Hạ cũng có thể theo dấu chân ngựa nhận ra cái gì đó.
Nhưng anh cảm thấy, tốt hơn hết là không nên nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755427/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.