Cố Tri Dân và Thẩm Lệ một trái một phải đứng bên Hạ Diệp Chi, nhìn vậy họ cũng ngầm hiểu, trong mắt lúc này hiển lên sự nghi hoặc tương tự.
Nhưng cũng chỉ thấy thoáng quá trong một giây mà thôi, rồi lại nhìn ra chỗ khác.
“Em không sao, em vẫn nên trở lại trường đi học đây.” Mạc Gia Thành nhìn cô, nét cười vẫn như cũ.
Nhưng lo lắng trong lòng của Hạ Diệp Chi càng sâu: “Tiểu Thành…”
Mạc Gia Thành thấp người muốn ôm cô một chút.
Cái ôm này, nặng trĩu mà thương cảm.
Rất nhanh, cậu ta đứng dậy, ngữ khí thoải mái nói: “Em đi trước đây.”
Ngựng một chút, cậu ta mới nói: “Tạm biệt.”
Loading...
Hạ Diệp Chi hơi cử động môi dưới, còn chưa chờ cô nói, Mạc Gia Thành đã quay người rời đi.
“Tiểu Thành!” Hạ Diệp Chi gọi với theo bóng hình của cậu ta.
Mạc Gia Thành không có quay đầu, vừa đi, vừa vẫy vẫy tay, để lại cho cô một bóng hình tiêu sái.
Thẩm Lệ ở bên cạnh nói với Hạ Diệp Chi: “Vào phòng thôi.”
“Tiểu Lệ, tớ có chút lo lắng cho cậu ấy.” Ánh mắt của Hạ Diệp Chi dừng ở hướng Mạc Gia Thành rời đi, mặc dù Mạc Gia Thành sớm đã không thấy đâu nữa.
Cô cứ cảm giác Mạc Gia Thành có chuyện gì đó giấu cô!
Thẩm Lệ cố gắng an ủi cô, nói: “Bản thân cậu ta cũng nói rồi, cậu ta còn phải trở về trường đi học, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hạ Diệp Chi từ từ nói: “Thật ra trực giác của con người là thứ chuẩn xác nhất, đặc biệt là những chuyện không tốt, trực giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755379/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.