“Không cần cảm ơn tôi.” Lưu Chiến Hằng không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Cô hiểu rõ tôi, tôi không phải người lương thiện, tôi làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích của chính mình.”
Anh nói tới chỗ này, đột nhiên dừng một chút, nói: “Mọi người đi ra ngoài đi.”
Câu nói này là nói với những thủ hạ của anh ta.
Những thủ hạ đúng là vô cùng nghe lời, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Rất nhanh, bọn họ đều đã đi khỏi.
Hạ Diệp Chi biết, Lưu Chiến Hằng có lời muốn cùng cô nói.
Lưu Chiến Hằng đứng dậy đi tới chỗ Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi hai tay chống đỡ ở trên drap giường, cố gắng ngồi dậy.
Lưu Chiến Hằng không đỡ cô, mà chỉ đúng lúc lót cái gối sau lưng cô, làm cho cô có thể tựa ở đầu giường.
Loading...
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi tựa ở đầu giường thở phào một hơi.
Cô đưa tay vuốt ngực chính mình.
“Không thương tổn đến nội tạng, đều là bị thương ngoài da.” Lưu Chiến Hằng đem động tác của cô cất vào đáy mắt, tự nhiên là biết cô đang suy tư về thương thế của mình.
Hạ Diệp Chi không có quá nhiều phản ứng, gật gật đầu, sau đó hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Vả mặt Lưu Chiến Hằng có chút phức tạp: “Em gái tôi ở trong tay Tạ Ngọc Nam.”
Hạ Diệp Chi đáp: “Ừm, tôi biết.”
“Tôi chỉ có một đứa em gái.” Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, trong mắt không có tâm tình, cùng dáng dấp ôn hòa thường ngày khác một trời một vực.
Hạ Diệp Chi cùng anh ta đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755327/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.