Mạc Hạ hơi sợ người lạ, nhưng vẫn hào phóng đáp lại: “Chào chú.”
Giọng nói mềm mại, dáng vẻ nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Tim Mạc Gia Thành tan chảy trước cô bé, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Cháu không nhớ chú sao, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Mặc dù chỉ gặp thoáng qua, nhưng anh nhớ lúc đó Mạc Hạ nhỏ hơn bây giờ một chút.
Nửa năm đối với một đứa bé là một sự thay đổi không hề nhỏ.
Cho dù chỉ một tháng không gặp, đứa trẻ cũng có thay đổi rất lớn.
Hạ Diệp Chi quay đầu nắm tay Mạc Hạ: “Đây là chú họ của con, hai người đã từng gặp mặt rồi, con không nhớ sao?”
Trước đây Mạc Gia Thành vừa trắng vừa đẹp trai, giờ thì đen hơn một chút, không còn dáng vẻ được các bạn nhỏ yêu thích như trước đây.
Nhưng Mạc Hạ lại gật đầu: “Con nhớ, là chú họ.”
Mạc Gia Thành nghe vậy thì nở nụ cười: “Cháu thật thông minh, đến giờ vẫn nhớ ra chú! Chú có mang rất nhiều đồ hay ho cho cháu đây.”
Anh nói xong thì đặt chiếc ba lô ở sau lưng xuống.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới chú ý đến chiếc ba lô sau lưng anh.
Mới nãy cô cứ mãi nói chuyện, quên bảo anh để chiếc ba lô xuống.
Mạc Gia Thành đặt ba lô xuống đất, rồi lục lọi đồ bên trong.
Anh lấy đồ bên trong ra.
“Đây là đặc sản.”
“Đây là đồ chơi.”
“Cái này cũng có thể ăn, nhưng không ngon lắm.”
Sau đó, Mạc Gia Thành lấy ra một chiếc túi lớn rồi nhìn Mạc Hạ: “Cái này cho cháu.”
Nhìn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755207/chuong-970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.