Bầu không khí thoáng chốc như ngưng đọng lại.
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đều im lặng, hai người quay ra nhìn nhau.
Mạc Hạ mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Sau đó, con bé tự nhủ: “Thật ra con biết rằng chết tức là không còn nữa.”
“Nếu mẹ chết rồi, thì con sẽ không có mẹ nữa.” Mạc Hạ mím môi, nước mắt rơi lã chã.
Mặc dù đã cố gắng không khóc, nhưng cô bé không thể kiểm soát nổi, nước mắt cứ thế rơi xuống .
Sắc mặt Mạc Đình Kiên có chút khó coi.
Anh không muốn nghe từ miệng bất kỳ ai nói rằng Hạ Diệp Chi có thể sắp chết.
Ngay cả Mạc Hạ cũng không được nói như vậy.
Vẻ mặt anh nghiêm trọng nhìn Mạc Hạ, giọng lạnh lùng nói: “Mạc Hạ, mẹ sẽ không chết, đừng nói linh tinh.”
“Nhưng mẹ gầy như thế rồi mà, mẹ càng ngày càng gầy…” Mạc Hạ nghẹn ngào, hít vào một hơi nặng nề, cố gắng nói, nhưng dường như bị nghẹn lại.
Con bé cố kìm nén tiếng khóc nức nở của mình.
Nhưng con bé còn quá nhỏ, sao mà có thể kìm nén được chứ.
Tiếng khóc nức nở ngày càng lớn hơn.
Tình hình này xem ra không thể cứ để nó diễn ra được, Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, nuốt vào một cách rất khó khăn.
Rồi cô dịu dàng nói với Mạc Hạ: “Mạc Hạ, lại đây với mẹ”.
Mặc dù Mạc Hạ vẫn đang khóc nức nở, nhưng khi nghe Hạ Diệp Chi nói thì vẫn ngoan ngoãn đi về phía cô.
Hạ Diệp Chi giơ tay ra lau nước mắt trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755204/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.