Mạc Đình Kiên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
“Chuyện hồi nhỏ?” Anh nhìn cô, có vẻ rất hứng thú với những gì cô mơ thấy.
Hạ Diệp Chi gật đầu, sắc mặt ôn hòa: “Ừm, mơ thấy chuyện hồi còn rất nhỏ.”
Tiếp đó, Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng nói: “Hồi nhỏ em học rất tốt.”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu: “Vậy sao?”
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được tâm trạng Mạc Đình Kiên không tốt nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô.
Hạ Diệp Chi nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em còn mơ thấy cảnh gặp được anh trên con phố cũ.”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên xảy ra biến hóa rất nhỏ.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Hôm đó anh thật sự bỏ nhà ra đi sao?”
“Đúng vậy.”
“Bởi vì chuyện của mẹ sao?”
Hạ Diệp Chi nhớ khi đó là lúc mẹ của Mạc Đình Kiên gặp chuyện không may mà qua đời chưa lâu.
Mặc dù bây giờ Mạc Đình Kiên nhìn như không gì làm không được, nhưng thời điểm đó anh chỉ là một đứa bé mười một tuổi mà thôi.
Chuyện của mẹ ảnh hưởng rất lớn đến anh, cho nên tính cách hiện giờ của anh cũng có chút cố chấp khác hẳn với người thường.
Anh trầm mặc, dường như là đang cân nhắc nên đáp lại như thế nào.
Một lát sau, anh từ từ nói: “Khi đó tương đối khó chịu, nhưng sau đó nghe cô bé kia nói với mẹ rằng cô ấy như vậy không tốt, anh lại cảm thấy được an ủi.”
Anh dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc để nói đùa.
Hạ Diệp Chi giả bộ tức giận đẩy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755181/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.