“Diệp Chi.”
Người đầu tiên thấy Hạ Diệp Chi là Tiêu Thanh Hà.
Bà ta vừa thấy Hạ Diệp Chi đã bước lên đón.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà hơi tiều tụy, nhưng Hạ Diệp Chi cũng không cảm thấy bà ta khổ sở là vì cái chết của Hạ Chính Tu, mà do bà ta quá lo lắng cho sức khỏe của Hạ Hương Thảo nên mới vậy.
Lúc trước khi Hạ Chính Tu bệnh nặng nhập viện đã giao Hạ thị lại cho Hạ Thời Yến.
Nói cách khác, Hạ Chính Tu đã không còn thực quyền từ lâu rồi.
Vì thế đương nhiên Tiêu Thanh Hà cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Hạ Chính Tu nữa.
Mấy năm nay Hạ Thời Yến sống ở nước ngoài, tình cảm của anh ta đối với Hạ Chính Tu rất sâu nặng.
Tất cả người nhà họ Hạ, chắc cũng chỉ mình Hạ Thời Yến là đau khổ vì cái chết của Hạ Chính Tu.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh Hà, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chào bà Hạ.”
Giọng nói mang vẻ hờ hững, xa cách.
Tiêu Thanh Hà nghe Hạ Diệp Chi gọi mình như vậy thì hơi ngẩn ra, lẩm bẩm lên tiếng: “Diệp Chi, con…”
Hạ Diệp Chi không muốn nói nhiều với bà ta, khẽ gật đầu rồi đi vào trong.
Cực kỳ lạnh nhạt.
Trong lòng Hạ Diệp Chi cũng bình tĩnh giống với biểu hiện bên ngoài của cô.
Bây giờ cô có thể bình tĩnh đối xử với người nhà họ Hạ.
Bên trong có rất nhiều người, nghiêm túc mà yên lặng.
Hạ Diệp Chi nhìn tấm ảnh đen trắng trên linh đường của Hạ Chính Tu, trong lòng hơi bừng tỉnh.
Thời gian trôi qua thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755098/chuong-861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.