Sau khi Hạ Diệp Chi nhìn Thời Dũng đi xa, lại tiếp tục chờ Mạc Hạ ở cửa nhà trẻ.
Mạc Hạ vừa thấy cô, thì vô cùng vui mừng, chạy tới phía cô.
Bé chạy tới ôm chân Hạ Diệp Chi, ngẩng đầu nháy mắt nhìn Hạ Diệp Chi cười: “Con vừa đang suy nghĩ, mẹ có tới đón con không.”
Hạ Diệp Chi nhéo mũi bé, bế bé lên: “Buổi sáng không phải mẹ đã nói rồi sao? Chờ con học xong, mẹ sẽ tới đón.”
Mạc Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng lỡ đâu mẹ bận việc thì sao? Mẹ đi công tác sẽ không tới đón con được.”
Trong lúc nhất thời Hạ Diệp Chi không biết nói câu gì cho phải.
Mỗi lần cô không có thời gian đi xem Mạc Hạ, đều là do cô đi công tác, bé đều nhớ hết.
Hạ Diệp Chi để Mạc Hạ xuống, cô đứng bên cạnh bé, tầm mắt hai người ngang hàng, chậm chạp nói rõ ràng: “Mẹ nói tới đón con, nhất định sẽ tới đón con. Từu khi xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không mẹ sẽ không thất hứa, nhớ chứ?”
“Nhớ.” Mạc Hạ nghiêm túc gật đầu.
Sau khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi đi nấu cơm ngay.
Mạc Hạ dời băng ghế nhỏ tới phòng bếp, đặt bên cạnh cái bàn lưu ly, đứng ở trên ghế, bám lấy bàn, cũng phải giúp cô nấu ăn.
Lúc này, bé nhìn thấy băng dán cá nhân trên tay Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ nghiêng nửa người qua, cầm tay cô: “Mẹ bị thương rồi!.”
“Không có gì đâu.” Hạ Diệp Chi nhìn thấy bé ngạc nhiên, không nhịn được cười.
“Có đau không ạ?” Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754964/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.