“Ngoan lắm.” Thẩm Lệ vừa nói vừa đưa tay ra nhéo nhéo đôi má của Mạc Hạ.
Mạc Hạ hơi mím môi nhưng vẫn để cho Thẩm Lệ nhéo.
Thẩm Lệ cũng nhận ra Mạc Hạ so với trước kia có chút không giống lắm .
Cô nhìn Hạ Diệp Chi một chút, Hạ Diệp Chi lại lắc đầu, ý nói khi nào trở về rồi hãy nói.
Sau khi ba người trở về nơi của Hạ Diệp Chi, cô liền đưa Mạc Hạ đến phòng mình trước.
Cũng may trước kia Mạc Hạ cũng từng ở đây, trong phòng cũng không ít đồ của cô bé, cô bé cũng không hề biểu lộ ra dáng vẻ không thích.
Bữa trưa do Hạ Diệp Chi làm cơm.
Lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi gắp cho Mạc Hạ ăn thứ gì thì cô bé ăn thứ đó, không khóc cũng không làm loạn, vô cùng yên tĩnh.
Cơm nước xong không bao lâu, Mạc Hạ phải đi ngủ trưa.
Đến khi Mạc Hạ ngủ, Hạ Diệp Chi mới có thời gian nói chuyện với Thẩm Lệ về chuyện của Mạc Hạ.
Cô chỉ đơn giản nói qua một chút, Thẩm Lệ nghe xong liền trợn to cặp mắt: “Lưu Chiến Hằng còn là con người sao? Thật sự là do anh ta làm? Đúng là đầu óc có bệnh?”
Hạ Diệp Chi bất giác mím môi, đối với Lưu Chiến Hằng, cô cũng không biết nói gì hơn.
“Lưu Chiến Hằng rốt cuộc là làm cái gì? Anh ta nhất quyết phải đấu lại hai người sao? Rốt cuộc là bọn cậu đắc tội với anh ta chỗ nào chứ?”
“Nói thẳng ra là anh ta muốn so cao thấp với Mạc Đình Kiên. Dù sao bây giờ tớ và Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754909/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.