Lời Hạ Diệp Chi nói lời đều là cảm nhận chân thực của bản thân, cô cũng sắp bị nhấn chìm trong sự tự trách rồi.
Lúc Mạc Hạ còn nhỏ, Hạ Diệp Chi đã không bảo vệ tốt cho nó, sau này khó khăn lắm mới tìm về được, thì cô lại nằm viện mất ba năm không chăm sóc Mạc Hạ được, bây giờ còn khiến nó bị bắt đi…
Không ai có thể đoán được chuyện Mạc Hạ bị bắt cóc, nhưng cô làm mẹ thì nhất định có trách nhiệm.
Nghe Hạ Diệp Chi nói, dường như Thời Dũng hơi dao động, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ sẽ không để cô làm như vậy.”
“Chính vì anh ấy sẽ không để tôi làm như vậy, nên tôi mới xin anh hãy để tôi đi, Hạ Hạ nó mới ba tuổi, nếu như đổi lại là con anh, nếu như anh là tôi, chắc chắn anh cũng sẽ quyết định giống tôi.”
Giọng điệu Hạ Diệp Chi trở nên hơi gấp gáp.
Thời Dũng quay đầu nhìn lướt qua trên tầng, Hạ Diệp Chi cũng thuận theo ánh mắt anh ta nhìn lên, nói: “Mạc Đình Kiên bị tôi đánh ngất xỉu rồi, một lúc nữa cũng chưa tỉnh được đâu.”
Thời Dũng trầm mặc một lát, cuối cùng thỏa hiệp: “Cô đi đi.”
Thực chất Mạc Đình Kiên cũng có chút cố chấp đối với cô, coi trọng cô hơn bất cứ thứ gì, Mạc Đình Kiên và cô không nói được với nhau, Mạc Đình Kiên cũng không thể nghe lọt những lời này của cô.
Cũng may Thời Dũng có thể nghe lọt.
“Cảm ơn anh.” Hạ Diệp Chi quay người định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754807/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.