Mạc Hạ nói xong còn giơ tay ra sờ khóe miệng của Hạ Diệp Chi.
Lúc này Hạ Diệp Chi cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Hạ. Mạc Hạ giơ tay lại sờ khóe miệng bị cắn rách của cô.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi có chút lúng túng, đang muốn nói thì nghe phía sau vang lên tiếng bước chân.
Là Mạc Đình Kiên đi tới.
Mạc Hạ lập tức chia sẻ chuyện mình phát hiện với Mạc Đình Kiên: “Ba, miệng mẹ bị rách!”
Hạ Diệp Chi: “…”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Hạ Diệp Chi, sau đó thoải mái nói với Mạc Hạ một câu: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Mạc Hạ chân ngắn bước nhỏ chạy tới, kéo tay Mạc Đình Kiên đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi: “Ba xem, ở đây…”
Giọng điệu Mạc Hạ hơi khoa trương, chữ “ở” còn kéo dài ơi là dài.
Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt với Mạc Đình Kiên, cúi người lại bế Mạc Hạ đi lên trên tầng.
“Mẹ, miệng mẹ…”
Cánh tay nhỏ của Mạc Hạ vòng qua trên cổ Hạ Diệp Chi, còn băn khoăn về chuyện khóe miệng cô bị rách .
“Không sao đâu, mẹ cũng không đau.” Bước chân Hạ Diệp Chi đi lên tầng nhanh hơn.
Cô bế Mạc Hạ, đi tới gian phòng cô ở trước đây.
Hạ Diệp Chi đi vào và khóa trái cửa lại.
Mạc Hạ thấy Hạ Diệp Chi khóa cửa thì chớp chớp đôi mắt to nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Vì sao mẹ lại khóa cửa?”
“Không khóa cửa thì người xấu sẽ vào mất.”
“Người xấu nào ạ?”
“Chính là người có đầu óc rất xấu xa đấy.”
Mạc Hạ nghiêng đầu, dáng vẻ nửa hiểu nửa không, lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754726/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.