Hạ Diệp Chi lau đi nước mưa trên mặt, cô ôm bó hoa quỳ xuống trước bia mộ, sau đó đặt bó hoa lên đó.
Cô nhìn vào bia mộ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, con là Diệp Chi, con và Mạc Đình Kiên đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, con xin lỗi vì hôm nay mới đến thăm mẹ.”
Sau khi nói xong, cô dập đầu ba lần trước bia mộ.
Mạc Đình Kiên buông tầm mắt xuống nhìn cô dập đầu xong, anh cởi áo ra che lên đầu cô, sau đó kéo cô lên, sắc mặt bình tĩnh hỏi cô: “Sao em đến được đây?”
Hạ Diệp Chi chỉ vào Cố Tri Dân đang thở hổn hển chạy đến: “Anh ấy đưa em đến.”
Mạc Đình Kiên chỉnh lại áo khoác che trên đầu cô, sau khi chắc chắn áo khoác che được nước mưa, để cô có thể mở mắt, anh đưa tay, giúp cô lau đi nước mưa trên mặt.
“Diệp Chi à, tôi rất nghi ngờ trước kia cô là sinh viên trường thể dục, sao cô có thể chạy nhanh như vậy được cơ chứ.” Cố Tri Dân cầm ô, thở hổn hển chạy đến.
Anh ta đưa ô cho Mạc Đình Kiên rồi đi đến trước bia mộ, sau khi cúi người chào, anh ta mới quay người, nói: “Cậu đến thăm dì lại không nói với Diệp Chi một tiếng, làm hại cô ấy đi khắp nơi tìm cậu.”
Mạc Đình Kiên nghe thấy thế, anh cúi đầu liếc thoáng qua Hạ Diệp Chi.
Anh đưa ô lên che cho Hạ Diệp Chi, sau đó lấy áo khoác đang che trên đầu cô xuống, khoác lên người cô, giúp cô chỉnh lại áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754572/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.