Mạc Gia Thành nhìn Hạ Diệp Chi một cái rồi trực tiếp đi về phía trước, Hạ Diệp Chi cũng chỉ đành đi theo sau.
Khi cô đi qua người Mạc Liên, khẽ cúi đầu gọi một tiếng: “Bà Trần.”
Mạc Liên giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Diệp Chi.
Dường như bà đã không nhớ Hạ Diệp Chi là ai nữa rồi, bà nhìn Hạ Diệp Chi thất thần một lúc lâu mới mở lời: “Cô là…”
“Cháu là vợ cũ của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi.” Hạ Diệp Chi nhìn thẳng vào mắt Mạc Liên, trả lời chậm rãi.
Trên mặt Mạc Liên lướt qua một tia kinh ngạc: “Hoá ra là cô.”
“Cháu còn có chuyện nên không ở lại nói chuyện cùng cô nữa.” Hạ Diệp Chi nhấc chân rời đi, đuổi theo Mạc Gia Thành.
Lúc cô tìm thấy Mạc Gia Thành, cậu đang đứng ở chỗ đài phun nước, lưng đứng thẳng tắp, nhưng đầu lại cúi xuống rất thấp.
Hạ Diệp Chi tiến lên liền nhìn thấy nền đất phía trước cậu có vết nước thấm xuống, giống như là nước mắt.
Mạc Gia Thành khóc rồi.
Hạ Diệp Chi rút tờ khăn giấy ra đưa cho cậu.
Mạc Gia Thành không nhận lấy mà chỉ nói trong với giọng nghẹt mũi: “Mấy năm nay ba em hoạt động rất ít, lần này ông ấy đi triển lãm tranh, là bởi vì cãi nhau với mẹ nên mới quyết định phút chót… Tính khí ba em rất tốt, ông chưa bao giờ nổi cáu… Chắc chắn là mẹ đã làm chuyện rất quá đáng…”
“Nhưng em hỏi mẹ tại sao lại cãi nhau, bà cũng không nói cho em biết, chắc chắn là mẹ đã làm chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754567/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.