Mọi thứ cứ trải qua như một giấc mơ vậy, mọi đau khổ cứ thế dằn vặt ta trong giấc mơ dài, cũng may ta đã tỉnh lại từ cơn ác mộng đó. Bây giờ trong lòng ta chỉ còn thù hận, cảm giác như Hồng hoang chi lực thất tỉnh khiến tính khí ta đã thay đổi rất nhiều. Tuyết Lạc ngồi thẫn thờ trong phòng.
"Tiểu điện hạ! Ma Giới không thể một ngày không có chủ, rất mong người suy nghĩ lại việc đăng cơ." Người thứ nhất đứng bên ngoài nói.
"Đúng đó tiểu điện hạ! Tiên chủ đã ra đi rồi người hãy bớt đau buồn để còn chăm lo cho Ma Giới nữa!" Người thứ hai tiếp lời.
"Tiểu điện hạ! Xin người hãy suy xét lại!" Tất cả mọi người đứng ngoài Lan Lăng điện đồng thanh.
Tuyết Lạc từ trong phòng mở cửa bước ra "Các ngươi nói rất đúng. Ngày kia ta sẽ tổ chức buổi tiệc đăng cơ, ta phải khôi phục lại Ma Giới và đưa nó phồn thịnh trở lại xem như hoàn thành ý nguyện của tỷ tỷ và ta còn phải báo thù cho tỷ ấy nữa." Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày ta đăng cơ rồi trở thành Ma Tôn, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Ta vốn chỉ nghĩ làm Ma Tôn là còn một chuyện xa vời nhưng không ngờ nó lại gần đến vậy.
"Tiểu điện hạ anh minh!" Mọi người cúi đầu, hai tay cung kính đồng thanh.
"Mau cho người chuẩn bị trang trí, dọn dẹp để ngày kia tổ chức việc ta đăng cơ. Ta phải cho lục giới này biết Ma Giới không dễ bị ức hiếp."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-binh-minh-lanh-leo/2883378/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.