Tuyết Lạc ngượng nghịu buông hắn ra chầm chậm hỏi ''Ngươi có biết Ma Tôn Vương Tuyết Lạc không?''
''Ta nghe nói đó chính là vị Ma Tôn tài giỏi nhất mặc dù còn nhỏ tuổi, nàng ấy có dung mạo như hoa như ngọc chỉ tiếc rằng ta không thể gặp mặt.''
''Nếu ta nói cô ấy chính là ta trong tiền kiếp thì ngươi có tin ta không?'' Thanh Phong kéo tay áo Tuyết Lạc như muốn nàng ấy đừng nhắc lại, hắn sợ Thẩm Vũ Kỳ không tin nàng.
''Ta tin nàng!''
''Ta muốn đưa Ma Giới quay về như trước kia nhưng lại không muốn phụ mẫu bận tâm. Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta giữ kín việc này.'' Tuyết Lạc thành khẩn nói.
''Ta có thể ở lại đây giúp nàng không?'' Thẩm Vũ Kỳ trìu mến nhìn nàng.
''Không được!'' Bạch Thanh Phong bỗng chốc ghen tị nói.
''Được thôi chỉ cần ngươi nguyện ý.'' Tuyết Lạc mỉm cười nói.
Xuân qua thu tới, đến rồi lại đi, giữa rừng tre bạt ngàn không một bóng người chỉ có ngôi nhà tranh và ba người họ ngày ngày sinh sống, luyện linh lực để giúp Tuyết Lạc nhất thống Ma Giới. Mặc kệ bên ngoài xôn xao tìm kiếm, Thẩm Vũ Kỳ vẫn đơn phương giúp nàng dù biết không có kết quả. Ngày hôm đó mưa rơi tầm tã, sét đánh chói tai, mây đen bao phủ, Bạch Thanh Phong và Tuyết Lạc tranh cãi gay gắt chỉ vì một chuyện cỏn con. Tuyết Lạc vì 'việc lớn' mà cố gắng kiếm chế mối hận của mình chỉ đành rời khỏi nơi đó.
''Tuyết Lạc! Nàng đi đâu vậy?'' Thẩm Vũ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-binh-minh-lanh-leo/2883318/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.