''Trước khi đi, nàng hãy cầm theo thứ này.'' Hắn hóa phép xuất hiện một cây Thảo Băng Sơn đưa cho Tuyết Lạc.
Nàng miễn cưỡng cầm lấy rồi rời đi, nàng muốn dạo quanh khắp lục giới để xem rốt cuộc ai là người muốn nói đầu với nàng.
Thiên Giới
Tuyết Lạc rón rén đột nhập vào trong. Sau 600 năm đã có quá nhiều thứ thay đổi khiến nàng khó khăn tìm đường vào, loay hoay cả một buổi nàng vô tình đi lạc vào Hi Hoa cung. Cảnh vật trong đó cũng không thay đổi gì nhiều nhưng lại có một lớp kết giới ngăn chặn người khác ra vào phải chăng có điều gì không thể nói?
''Nếu đây là Hi Hoa cung vậy chẳng lẽ ta đang ở Hoả tộc sao? Lỡ tới nhầm rồi thì tham quan một chút vậy.'' Nàng tự nhủ.
Nguyệt Như cung.
Tuyết Lạc khựng lại khi nhìn thấy nơi này, nàng đứng đó suy nghĩ một chút rồi lại quyết định đi vào. Những kí ức cũ, kỷ niệm đẹp của nàng và hắn ùa vào tâm trí nàng.
''Bạch Thanh Phong và Tuyết Lạc của năm đó đã không còn nữa rồi, mãi mãi chỉ là hồi ức của nơi này. Ta và hắn bây giờ có lẽ sẽ không thể nào bên nhau được nữa bởi vì vết sẹo kia quá sâu, rất khó để lành vì hay gặp nước.'' Tuyết Lạc bất giác rơi lệ, khoé mắt cay.
''Tỷ tỷ?'' Một giọng nói quen thuộc cất lên gần đó, chủ nhân của giọng nói ấy càng lúc tiến tới càng gần.
''Khả Như? Là muội sao?'' Tuyết Lạc mơ hồ nhìn qua đó, thanh quản bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-binh-minh-lanh-leo/2883314/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.