''Mau đỡ ta dậy, ta phải đi lấy Thảo Băng Sơn.'' Tuyết Lạc vội vàng nói, cô phải nhanh chóng làm xong mọi chuyện trước khi Bạch Thanh Phong tỉnh lại.
''Ma Tôn hãy yên tâm nghỉ ngơi, ta sẽ cùng đám ma binh đến đỉnh Băng Sơn tìm Thảo Băng Sơn đem về cho người.'' Thẩm Vũ Kỳ tự tin nói, bởi vì hắn đã từng cùng Bạch Thanh Phong đến đó tìm Thảo Băng Sơn cho nàng.
''Tất cả trong cậy vào ngươi, đi sớm về sớm.''Dù gì bây giờ cô cũng không đi nổi, chi bằng cá cược một phen vậy.
''Cáo từ.'' Hắn nhanh chóng rời đi, Tuyết Lạc thấy vậy cũng yên tâm dưỡng thương.
Băng Sơn.
Thẩm Vũ Kỳ và các ma binh bay trên đỉnh núi, hắn phất tay ra lệnh các ma binh liền đổ nước sông Vong Xuyên xuống. Nước chảy đến đâu thì tuyết tan đến đó, cứ vậy mà chảy lan hết đỉnh núi rồi lan xuống dưới một đoạn. Thảo Băng Sơn dần hiện ra trước mắt, hoá ra chúng không chỉ mọc ở đỉnh núi mà còn mọc khắp nơi nhưng do bị tuyết trắng bao phủ suốt hàng vạn năm nay nên không ai nhìn thấy.
''Chúng ta phải hái bao nhiêu cho Ma Tôn vậy Thẩm thủ lĩnh?'' Một tên ma binh thắc mắc hỏi.
''Hái hết cho ta! Ma Tôn muốn dùng bao nhiêu là tù nàng ấy, những cây còn lại ta sẽ nghiên cứu cách trồng nó ở Ma Giới.'' Như vậy sẽ không lãng phí sự hy sinh của Tuyết Lạc, sẽ không có kẻ nào sở hữu được chúng ngoài nàng ấy.
''Rõ!''
Rất nhanh các ma binh chăm chỉ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-binh-minh-lanh-leo/2883298/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.