Người kể: Kim Đào, nam, phóng viên một tờ báo ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: Làm người nghe là dễ chịu nhất.
Năm 2001, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từ Quảng Tây tới Bắc Kinh để nhận công việc ở một tờ báo. Một tháng nữa, tôi và Tiểu Lỗi sẽ kết hôn.
Với tôi, việc nên vợ nên chồng là một hạnh phúc lớn lao, không chỉ bởi vì Tiểu Lỗi là người con gái tôi yêu mà còn vì tình yêu của chúng tôi đã nếm trải quá nhiều cả cay đắng lẫn gian khổ. Hai năm qua, chúng tôi từng nhiều lần hợp tan - tan hợp, bây giờ có thể coi là tận khổ cam lai. Nếu hồi đầu không phải là tôi yêu đến mức ngoan cố và Tiểu Lỗi không chịu kể thật chuyện ấy thì có lẽ chúng tôi đã không cùng bước tới được hôm nay. Và hai đứa vốn yêu nhau thắm thiết sẽ phải chia tay bởi những lý do vớ vẩn, để rồi ân hận suốt đời.
Tôi và Tiểu Lỗi quen nhau cũng thật kỳ lạ. Là phóng viên văn hoá, tôi chụp ảnh tất cả những tin tức, sự kiện có liên quan đến văn học, nghệ thuật. Một chiều hè, tôi tới công viên Triều Dương dự khai mạc một cuộc triển lãm điêu khắc, với nhiệm vụ chụp vài ba gương mặt và dăm bảy tác phẩm mang về. Tôi không hiểu lắm về điêu khắc, và những thứ gọi là trừu tượng đề vô vị với tôi. Sau khi làm xong vài kiểu ảnh về mất cái hình thù khá quái dị, tôi chuồn về nhà kiếm giấc ngủ bù. Đang đi ra cổng công viên, tôi chợt thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-noi-yeu-khong/86180/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.