Người kể: Vương Đào, nam, 33 tuổi, phóng viên một tờ báo ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: tôi chưa gặp được người mà tôi muốn phỏng vấn. Nửa tháng sau, tôi nhận được một lá thư điện tử do anh ấy gửi đến. Anh tự viết câu chuyện của mình.
Nếu như được (hay phải?) kết hôn một lần nữa, tôi thề sẽ không lấy chuyện vị hôn thê còn hay không còn trinh trắng ra làm tiêu chuẩn lựa chọn. Cuộc hôn nhân trước đây thất bại đã dạy tôi rằng chỉ có tình yêu thật sự mới có hạnh phúc, những điều kiện khác đều chỉ có giá trị xem xét, rút ra bài học mà thôi.
Từ một người đàn ông mạnh mẽ tự tin, tràn trề sức sống, tôi trở thành kẻ cô độc, kẻ thất bại trong hôn nhân. Trong những năm tháng sau này, người mà tôi tự nguyện mất nhiều thời gian nhung nhớ nhất lại là Văn Hi, cùng với mối tình không đáng được gọi là tình yêu giữa chúng tôi. Còn 1 năm trước, cuộc hôn nhân dài 6 năm đến phát chán giữa tôi và cô vợ Lưu Lâm đã trở nên giả tạo và nực cười đến lố bịch. Và trớ trêu là cả 2 người phụ nữ này đều ban tặng sự trinh trắng của họ cho tôi.
Bảy năm trước, tôi quen Văn Hi ở 1 quán bar. Cô là nhân viên phục vụ tọi đó. Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Hi tôi đã bị gương mặt cô hút hồn, vì thế tôi thường tới quán đó 1 mình, không phải để uống, mà chỉ để được ngắm cô. Lúc đó tôi đâu nghĩ cô lại sẽ trở thành người đàn bà đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-noi-yeu-khong/86173/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.